Không xong rồi, đích thị là tên sát thủ lúc này đóng giả nhân viên phục vụ!Là người trong nghề, dựa vào trực giác nhạy bén của mình cô có thể cảm nhận được sát ý của người đàn ông trước mặt Nhiếp Nhiên nhìn giống như bị dọa cho sự ngây ngốc ra đứng bất động ở đó, nhìn người đàn ông kia từng bước đến gần mình.
Thế nhưng dây thần kinh toàn cơ thể cô đều đã căng hết lên.
“Anh, anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, tôi chính là.
là thư kí của Lưu Chấn.
7ữu tông, anh cứ thử đụng vào tôi xem!”Vệ Vi cũng sợ đến mức liên tục lùi về phía sau, lời nói ra đều lắp ba lắp bắpCô gái này đúng là ngốc nghếch mà! Làm gì có chuyện không biết thân phận của người đàn ông kia lại đi tự giới thiệu về mìnhChẳng may có động đến họng súng thì có chạy cũng không có cửa thoát thân Nhiếp Nhiên không còn gì để nói nữa, cô trợn mắt lên nhìn người đàn bà ngốc kia.
Thế nhưng cùng lúc ấy, trong đầu cô bỗng lóe lên một ý tưởng, khóe miệng khẽ hiện lên một nụ cười gian xảoAi bảo cô giáo huấn tối, để xem tôi dọa chết cổ thế nào nhé! Cô điều chỉnh lại biểu cảm, hét to lên với người đàn ông kia: “A! Đừng qua đây, anh đừng qua đây!” Tiếp đến cô vời như:bị dọa, sợ hãi kêu la ầm ĩ đưa tay ra vồ lấy bình hoa ở bồn rửa tay đưa lên cao, những điều này lại chăng làm cho gã đàn ông kia nao núngGã bước nhanh về phía trước, Nhiếp Nhiên lại lùi dần lại phía sau, đến lúc chạm vào bức tường phía thì cô cực kì hoảng loạn mà ném chiếc bình xuống.
“Choang!”Trong nháy mắt, chiếc bình hoa tinh xảo đã vỡ vụnNhưng cũng may là rơi ở phía chân của Về Vi, thật sự là đã dọa cho Vệ Vi sợ hết hồn hết vía, một tiếng thét chói tai vang lên: “Aaaaaa!” Người đàn ông kia thấy phản ứng của Vệ Vi tưởng rằng cô ta đang tập kích mình liên lập tức năm chặt lấy tay cô ta.
Vệ Vi khua tay múa chân đánh đuổi gã, hét lớn: “Anh muốn gì? Cút đi! Cút đilcho tôi!” “Đừng cào nữa chị Vi! Chị chạy nhanh lên!” Nhiếp Nhiên sau khi nhìn thấy Vệ Vi bị tóm lại liên vội vàng ném chiếc bình ở cạnh mình về phía đó.
Kết quả là ném trúng vào lưng của Về Vi.
Vệ Vi bị ném trúng hét lên, quay đầu về phía cô mắng: “Rốt cuộc là cô ném ai vậy?”, “Tôi xin lỗi, xin lỗi chị!”Nhiếp Nhiên miệng thì nói lời xin lỗi, nhưng ngay sau đó lại ném cây lau nhà về phía Vệ Vi, cây lau nhà lại vừa đúng trúng vào ót của cô taSuýt nữa làm cô ta ngất xỉu đi.
Nhìn bộ dạng vừa la hét vì đau vừa giãy giụa trong vòng tay của gã đàn ông kia vô cùng thảm thương của Về Vi, trong lòng Nhiếp Nhiên thật sự không nhịn được cười.
Thế nhưng vẻ mặt cô phải làm như đang vô cùng sợ hãi vậy Cô ném tất cả những thứ bên cạnh mình từ thùng rác cho đến chổi quét nhà qua bên đóThế nhưng khi Nhiếp Nhiên định lấy nốt chiếc giẻ lau phơi bên bệ cửa sổ ném qua bên đó thì chợt thấy phía cổ tay áo của người đàn ông kia có một chiếc dao găm sắc bén sángloángNgay tức khắc ánh mắt của Nhiếp Nhiên trở nên khác hẳn, sự đùa vui trong lòng lập tức được thu hồiCô cầm lấy hộp đựng xà phòng chỗ bồn rửa tay, vung tay một cái chiếc hộp xà phòng đập vào cô tay lúc gã đang chuẩn bị rút ra“Tôi.
tôi liều mạng với anh!”Nhiếp Nhiên vờ như phát điên lên, nghiến răng nghiến lợi lao tớiCô trông có vẻ như không có sự chuẩn bị gì mà lao tới, thế nhưng thực tế thì cô đã ngắm chính xác thời cơ, nhằm về phía khớp tay của gã, trong nháy mắt đã bẻ gập được khớp tay gã khiến gã không thể nào cựa quậy được“Chị Vi, chị chạy đi nhanh lên!” Nhiếp Nhiên trông có vẻ rất khó khăn mới giữ được nửa người của tên đàn ông kia, sau đó quay ra phía Vệ Vì nói.
Vệ Vi không thể ngờ Nhiếp Nhiên đột nhiên lại làm như vậy, ngạc nhiên đến mức sững sờ bất độngNhiếp Nhiên nhìn cô ta không nhúc nhích gì quát lớn: “Nhanh lên! Gọi người đến nhanh, lên, tôi không chống đỡ được lâu đâu!” Thật là muốn đánh chết người đàn bà này mà, thời điểm ngàn cân treo sợi tóc lại đột nhiên ngẩn ngơ ra.