Nhiếp Nhiên trừng mắt nhìn chiếc xe chạy đi sau đó mới để ý thời gian Vẫn còn một tiếng, cô phải đi mua vài bộ quần áo đã rồi mới đến căn cứ an toàn.
Nhiếp Nhiên cầm thẻ của Lệ Xuyên Lâm vào trung tâm thương mại quẹt bạt mạng Ban đầu mấy nhân viên bán hàng ở đây nhìn thấy cô nhỏ bé lại mặc bộ quần áo thể thao, người đầy mùi mồ hôi, nói thật là chỉ muốn đá bay cô ra khỏi đấy.
Nhưng chỉ khi Nhiếp Nhiên bỏ chiếc thẻ trên tay ra, bọn họ lại trở mặt như trở bàn tay thi nhau đi sau cô giới thiệu hết cái này đến cái khác.
Nhìn thấy vẻ mặt nịnh nọt của bọn họ, Nhiếp Nhiên thấy rất đãĐúng thật là không phải thể của mình nên quẹt rất sướng tayĐương nhiên, nghĩ đến biểu cảm của Lệ Xuyên Lâm khi vừa lái xe vừa nhận được tin nhắn trừ tiền, trong lòng cô càng sung sướngXách túi lớn túi nhỏ như được mùa về căn cứ an toàn, cô liền tắm một cái, thay quần áo sạch, lập tức đi trang điểmSung sướng nằm trên sofa, cảm giác này không cần nói cũng biết thoải mái thế nàoQuả thật là cuộc sống ở doanh trại không thể phong phú thoải mái như ở ngoàiNằm vắt chân ung dung, Nhiếp Nhiên bỗng nhớ đến một việc quan trọng! Cô lấy điện thoại ra gọi đi gấpVừa tút tút mấy cái,3đầu bên kia đã có người bắt máy, “Mấy ngày qua cô đi đâu đấy? Nhắn một tin xin nghỉ là nghỉ luôn à?” “Xin lỗi chị Vi, ở quê đột nhiên có việc gấp, nếu không thì tôi cũng không vội vàng mà rời đi như thếThật sự rất xin lỗi chị!” Giọng cô nhỏ nhẹ, sợ hãi như con dâu mới về nhà chồng sợ bị mắng vậyVệ Vi cũng không còn gì để nói nữaNhưng nếu như Vệ Vi ở trước mặt cô thì sẽ thấy cô gái yếu đuối sợ sệt kia đang vắt chân rung đùi nằm thoải mái ở sofa miệng cười vô cùng đắc ý“Thôi bỏ đi, lần sau đừng như thế nữaCố định bao1giờ quay lại?”Vệ Vi cũng biết Nhiếp Nhiên trước giờ ở công ty luôn rất khéo léođược việc, nếu không phải có chuyện gấp cũng sẽ không rời đi như vậy.
Hơn nữa lại có công cứu mạng mình nên coi như tha cho cô lần này.
Nhiếp Nhiên nương theo trả lời: “Công việc ở đây cũng ổn rồi, chắc thứ hai tôi sẽ có mặt.
” “Vậy tôi chờ cô đến làm.
” “Được, tôi nhất định sẽ đến gặp chị đúng giờ.
” Rồi Nhiếp Nhiên tắt điện thoại.
Cô nằm ở sofa, tay cầm điện thoại, nhoẻn miệng cười đắc ýCũng may trước lúc rời đi, tranh thủ Phương Lượng và Lệ Xuyên Lâm không để ý, cô đã sửa đơn từ chức8thành đơn xin nghỉ phép để cắt đứt ý định tuyển người mới của bọn họNếu không, làm sao cô có thể nói chuyện một cách dễ dàng thế này được? Định chơi tôi á, mấy người còn non lắm! Nhiếp Nhiên vừa đặt điện thoại xuống thì nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm.
“Ai đó?”Cô tiện mồm hỏi, ngay lập tức một tiếng nói ngắn gọn vang lên:“Tôi.
” Nhiếp Nhiên nghe thấy liền vội vàng đi ra mở cửaLần quay lại làm nhiệm vụ này cô đều tính toán kĩ rồi, chỉ có chuyện của Hoắc Hoành là phát sinh ngoài dự tínhVừa mở cửa đã thấy Hoắc Hoành mặc một bộ đồ Tây màu đen đứng một mình trước9cửa, cô nhẹ nhàng gật đầu chào: “Chào ngài Hoắc.
” Hoắc Hoành nhìn cô mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm, “Mấy ngày không gặp, hình như là cô gầy đi.
” Nhiếp Nhiên nghe xong vô thức sờ lên mặt, “Vậy sao? Chắc tại mấy ngày hôm nay bận quá không có thời gian nghỉ ngơi ăn uống.
” Hai ngày vừa rồi có lẽ là cô tập luyện hơi nặng, không biết là có bị anh ta phát hiện ra điều gì không.
Dù sao thì người đàn ông trước mặt cũng vô cùng tinh mắt.
------oOo------.