Cô Vợ Ngang Tàng Của Ông Trùm

Chương 132: Chủ mẫu trở về rồi



Cố gắng mở mắt trong mệt mỏi, đối diện với Cố Hiểu Khê là chiếc tivi đang phát một đoạn video. Cô dụi mắt vì cứ nghĩ mình còn chưa tỉnh ngủ, nhưng quả thật cảnh tượng đập vào mắt khiến cô kinh hoàng.

" Hiểu Khê, gọi tên tôi. "

" Ảnh Quân... "

" Nói em muốn tôi. "

" Tôi muốn anh... Ưʍ... "

" Nói em yêu tôi. "

" Tôi yêu anh... Ảnh Quân... "

" Ảnh Quân... Ảnh Quân... Ưʍ... A... Ảnh Quân... "

Trong video là cảnh Cố Hiểu Khê ngồi trên cơ thể lực lưỡng của Uất Trì Ảnh Quân, không ngừng tự mình di chuyển. Hiện rõ nhất trên màn hình là gương mặt suиɠ sướиɠ của cô và tiếng rêи ɾỉ gợϊ ȶìиɦ. Cả hai phối hợp ăn ý trên giường, thoáng chốc cả căn phòng vang vọng âm thanh quyến rũ của cô và tiếng gầm của ai kia.

Cố Hiểu Khê thực sự bị sốc khi xem được cảnh này. Hai mắt cô mở trừng, thở mạnh và dồn dập, gương mặt cũng đỏ lên vì tức giận.

" Thật không ngờ em lên hình lại đẹp như vậy. Đặc biệt là lúc trên giường với tôi, vô cùng phóng đãng. "

Không hay biết Uất Trì Ảnh Quân đứng đó từ lúc nào, nhưng ngay khi nhìn thấy anh ta thì Cố Hiểu Khê điên tiết lên, tiến đến và tay túm lấy cổ áo.

" Uất Trì Ảnh Quân, anh là tên biếи ŧɦái. Anh quay chúng làm gì chứ? Mau xóa ngay cho tôi. "

Trái với thái độ của Cố Hiểu Khê, Uất Trì Ảnh Quân tỏ ra không quá ngạc nhiên trước sự bất mãn của cô. Trong mắt anh ta lấp lánh ý cười, điềm nhiên như không đáp lời:

" Sao lại phải xóa, chẳng phải đêm qua em rất thỏa mãn sao? Hơn nữa không quay làm sao để chồng em biết đêm qua em điên cuồng gọi tên tôi, nói yêu tôi như thế nào. "

Vẻ mặt anh ta lộ ra vẻ thích thú trước thái độ hiện tại của cô, sau đó tiếp tục nói: " Không biết sau khi Nhạc Thiếu Siêu xem xong những cảnh nóng này, cậu ta có còn yêu thương em nữa hay không? "

" Anh muốn gì? " Cố Hiểu Khê túm chặt lấy cổ áo anh ta hơn.

Nếu là kẻ khác thì cô sớm đã gϊếŧ chết chứ không nhiều lời với hắn thế này rồi. Nhưng quả nhiên là ông Trời rất thích trêu ngươi.

" Muốn xem cậu ta yêu em đến mức nào. "

Sau khi đáp lại một cách ngắn gọn, Uất Trì Ảnh Quân dùng tay nâng gương mặt Cố Hiểu Khê, cười nhếch mép khiến người đối diện cũng phải rùng mình.

" Thôi nào, Hiểu Khê. Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, là em ép anh đến bước này. "

" Anh muốn sao mới buông tha cho tôi? " Cố Hiểu Khê lúc này nới tay khỏi cổ áo anh ta, gương mặt hiện lên vẻ yếu ớt bất lực.

" Anh sẽ không buông tha cho em. Nhưng nếu em không muốn video này đến tay Nhạc Thiếu Siêu thì nghe theo lời anh. Thứ nhất, anh muốn em phải xuất hiện ngay khi anh gọi. Thứ hai, buổi tối thứ bảy mỗi tuần đều phải đến Bán Hải. "

Trước khi quay lưng rời đi, Uất Trì Ảnh Quân cũng không quên dặn dò cô: " Em có nửa tiếng để tắm và thay quần áo. Hắc Lang đã chuẩn bị xe để đưa em về. "

Thời điểm cánh cửa đóng lại trước mắt, Cố Hiểu Khê gần như khuỵu xuống. Những ngày qua anh ta đối xử với cô rất vô tình và bạo ngược, nhưng một điều cô không ngờ rằng Uất Trì Ảnh Quân lại có thể vô tình đến mức nào. Giọt nước mắt khẽ rơi trên gương mặt vô cảm, cô từng bước lê lết vào phòng tắm với hy vọng nhanh chóng được rời khỏi chỗ này.

Trên chiếc xe sang trọng, Cố Hiểu Khê ngồi ở ghế sau với vẻ mặt lạnh lùng một câu cũng không nói. Tuy chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa là đến nhà của Nhạc Thiếu Siêu nhưng Hắc Lang đã cho xe dừng lại.

" Cố gia, thuộc hạ chỉ có thể đưa Người đến đây thôi. "

Cố Hiểu Khê không đáp lời nào, cô dứt khoác mở cửa xe rồi bước ra như thể bản thân vừa bước ra khỏi địa ngục.

Cùng lúc này tại biệt thự của Nhạc Thiếu Siêu, thuộc hạ của anh không ngừng chạy ra chạy vào để báo cáo lại tình hình điều tra. Những ngày Cố Hiểu Khê mất tích là những ngày anh ăn không ngon ngủ không yên. Điều đó cũng khiến tâm trạng của anh tồi tệ hơn, không ngừng trách mắng thuộc hạ vô dụng. Lúc này ở bên ngoài có người chạy vào, dáng vẻ hớt hải thông báo:

" Lão đại, chủ mẫu... chủ mẫu trở về rồi. "

Nhạc Thiếu Siêu trở nên tươi tỉnh, bật dậy khỏi ghế. Khong đợi anh ra đón, Cố Hiểu Khê đã vào đến bên trong.

Cô thực sự về rồi!

Nhìn thấy cô đứng trước mặt mình với bộ dạng vẫn khỏe mạnh, Nhạc Thiếu Siêu không kiềm được những nhớ nhung mấy ngày nay mà lập tức kéo mạnh cô vào lòng và khóa chặt. Anh không ngừng cảnh giác, sợ rằng chỉ cần mình nới lỏng một giây thì cô lại rời đi thêm một lần nữa,

" Hiểu Khê, em về rồi! "

" Thiếu Siêu, em có chuyện muốn nói với anh. " Trước thái độ tiếp đón nồng nhiệt của Nhạc Thiếu Siêu, Cố Hiểu Khê lại có phần dè dặt.

" Được. Anh đưa em lên phòng. "

Ngay khi vào đến phòng, không để anh vui mừng quá lâu nên Cố Hiểu Khê tỏ ra lạnh lùng đề nghị:

" Thiếu Siêu, em không muốn kết hôn cùng anh nữa. Chúng ta ly hôn đi! "

Nhạc Thiếu Siêu đứng hình vài giây. Sắc mặt anh nhanh chóng thay đổi, đi đến níu lấy tay cô: " Em nói gì vậy Hiểu Khê? Tại sao em lại muốn ly hôn chứ? "

" Vì em không thể làm vợ của anh. "

" Tại sao chứ? Uất Trì Ảnh Quân đã làm gì em đúng không? "

" Đúng vậy! "

Dứt lời, Cố Hiểu Khê cởi bỏ chiếc áo khoác dáng dài, để lộ da thịt chằn chịt dấu hôn và vết cắn của Uất Trì Ảnh Quân. Nhạc Thiếu Siêu kinh hoàng chau mày, vừa hận không thể gϊếŧ chết Uất Trì Ảnh Quân ngay lúc này lại vừa đau lòng cho Cố Hiểu Khê khi phải để cô trải qua những chuyện như vậy.

" Anh ta đã làm thế này với em, anh vẫn còn muốn kết hôn với em sao? Anh có thể chấp nhận nữ nhân bị chà đạp như em làm vợ sao? "

Sau khi để Nhạc Thiếu Siêu nhìn rõ những dấu vết bị đàn ông dày vò, Cố Hiểu Khê thận trọng mặc lại áo.

" Anh yên tâm! Em sẽ nói với ba chuyện này đều là lỗi của em. "

Nhạc Thiếu Siêu bất chợt nhào đến ôm chặt lấy Cố Hiểu Khê, không chịu nới lỏng tay ra khiến cô có chút khó thở.

" Cố Hiểu Khê, em là đồ ngốc. Ai nói với em chỉ cần em cho anh xem thứ này thì anh sẽ đồng ý ly hôn thế? Anh không đồng ý! "

" Anh bị điên rồi sao? Em vốn không xứng với anh, anh hiểu không? " Trước sự ngoan cố của Nhạc Thiếu Siêu, Cố Hiểu Khê gầm hét để anh nhìn rõ tình hình hiện tại. Nhưng cô vừa dứt thì anh cũng hét lớn:

" Anh không hiểu. Anh chỉ biết môt điều, đời này ngoài em ra thì ai anh cũng không cưới. "

Nghe tiếng thút thít, Nhạc Thiếu Siêu nới lỏng tay ra. Nhìn thấy đôi mắt Cố Hiểu Khê rưng rưng ánh lệ, anh dùng ngón tay cái và nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô rồi đổi giọng thân mật, dịu dàng nói:

" Hiểu Khê, anh không quan tâm hắn đã làm những gì với em. Vì đó không phải là lỗi của em nên em không cần phải cảm thấy có lỗi với anh. Ngược lại là anh, anh có lỗi vì không bảo vệ tốt cho em, để em phải chịu những đau đớn đó. "

" Thiếu Siêu... "

" Em không cần nói thêm gì cả. Anh đã quyết định rồi, dù em có nói gì đi nữa anh vẫn không ly hôn đâu. Thay vào đó, em nên đi tắm và nghỉ ngơi đi, lát nữa anh sẽ gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em. "

Ngay khi được Nhạc Thiếu Siêu dìu lên giường và thấy anh sắp rời đi, Cố Hiểu Khê lên tiếng gọi và đuổi theo. Nhưng lúc vừa cất lên được vài từ: " Không, Thiếu Siêu... " thì trước mắt cô tối sầm và bị bao phủ bởi bóng đêm. Sau khi ngã xuống sàn, cô loáng thoáng nghe được tiếng Nhạc Thiếu Siêu gọi và không còn nhớ gì nữa.

" Hiểu Khê à... Hiểu Khê... "

Nhạc Thiếu Siêu thấy cô ngất đi trước mặt mình thì kinh hồn bạc vía, vội chạy đến đỡ lấy cô và lớn tiếng hạ lệnh: " Người đâu, mau gọi bác sĩ đến. "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.