Tanaka chưa kịp nói hết, bên trong căn phòng đã vang lên một tiếng " Pằng ". Gã ta ngay lập tức ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ. Người này sau khi giết chết Tanaka, khóe miệng cong lên cười đầy vẻ ma mị, ánh mắt vẫn vô cùng điềm tĩnh. Không dừng tại đó, hắn còn lấy số ma túy đã cướp được, lặng lẽ rãi lên xác và xung quanh xác của Tanaka.
" Ông thành vì chúng, bại cũng vì chúng. "
Sau khi những gì cần làm đã làm xong, người này rời đi. Trên đường rời khu công trình, người bí ẩn này liền cởi bỏ chiếc áo khoác che kín người mình, cuộn tròn rồi cầm trong tay. Gương mặt của hắn dần hiện ra trước ánh sáng của đèn đường. Khuôn mặt sắc lạnh, không để lộ ra một chút cảm xúc nào sau khi giết người.
Cố Hiểu Khê vào trong xe, vứt áo khoác cho Trần Điềm Điềm, lạnh giọng ra lệnh:
" Giặt sạch, sau đó đem đốt. "
" Dạ "
Mấy ngày sau, tin tức trên mạng xã hội toàn xoay quanh cái chết bí ẩn của Tanaka tại khu công trình. Sau khi bị Cố Hiểu Khê bắn chết, sáng hôm sau các công nhân tại công trình quay lại làm việc thì phát hiện ra xác của Tanaka, xung quanh là thứ bột màu trắng. Cố Hiểu Khê tắt điện thoại, tiện tay bật tivi lại thấy đang đưa tin về Tanaka. Trên bản tin, người đưa tin đã nói:
" Sau khi kiểm tra hiện trường vụ án, cánh sát đã khẳng định xung quanh xác chết của Tanaka là 5kg ma túy dạng bột. Sau khi tiến hành điều tra đã bắt được đường dây buôn bán và vận chuyển ma túy do Tanaka lúc còn sống đã nắm quyền. Ngoài ra, công ty của Tanaka đang bị phía cảnh sát điều tra vì nghi ngờ trốn thuế. "
Cố Hiểu Khê nghe đến đây thì tắt tivi đi. Giết Tanaka và làm cảnh sát nghi ngờ về số ma túy bên cạnh xác của gã, tất cả đều là Cố Hiểu Khê làm. Nhưng còn chuyện công ty của gã bị điều tra với lý do trốn thuế, rốt cuộc là người nào khơi ra?
Cố Hiểu Khê cầm ly rượu trên tay, nhấp một ngụm, cô cũng chẳng cần tốn công suy nghĩ đến làm gì. Vì cho dù là người nào làm thì cô cũng đã diệt được một tên khốn. Cuối cùng, tất cả tài sản của Tanaka đều bị tịch thu.
Mấy ngày sau, Cố Hiểu Khê trở về nhà họ Cố. Cố Sâm và Thái Tuyết Anh đang cùng nhau ăn sáng, lại nghe người làm báo rằng Cố Hiểu Khê đến, hai người họ đưa mắt nhìn nhau thoáng bất ngờ. Bình thường Cố Hiểu Khê mấy tháng mới về một lần, mỗi lần trở về đều là do Cố Sâm gọi điện. Không biết hôm nay vì lý do gì lại tự động trở về? Trong thoáng chốc, đáy mắt Cố Sâm đã không giấu được niềm vui sướng.
" Chào buổi sáng, ba và dì. " Cố Hiểu Khê thấy hai người họ đang ăn sáng, trong lòng cũng chẳng muốn làm phiền nên định đi thẳng lên phòng. Hiếm khi Cố Hiểu Khê tự giác về nhà, trong lòng Thái Tuyết Anh dường như lại có một cơn sóng nhỏ đang dao động.
" Hiểu Khê, con đã ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì ngồi xuống ăn cùng ba với dì đi. " Thái Tuyết Anh nhìn cô, nở nụ cười dịu dàng và hiền hậu. Tuy Cố Hiểu Khê không phải là con ruột của bà nhưng những người trong nhà họ Cố chưa từng thấy bà đối xử tệ bạc với cô. Có khi, họ còn thấy Thái Tuyết Anh đối xử với Cố Hiểu Khê còn tốt hơn cả Cố Khuynh Nhược.
Thái Tuyết Anh vừa định cho người mang chén đũa ra cho Cố Hiểu Khê cùng ngồi xuống ăn, lại nghe cô đáp: " Không cần đâu dì, con đến tìm Khuynh Nhược. Em ấy đã thức chưa dì? "
" Khuynh Nhược đã thức rồi, chắc giờ này đang ở trong phòng chuẩn bị tập sách. "
" Vậy con xin phép. "
Cố Hiểu Khê tỏ ra hơi mất kiên nhẫn, nói xong liền chạy lên lầu. Gương mặt cô lúc này không giấu được niềm vui vì hôm nay là sinh nhật của Cố Khuynh Nhược.
Đứng trước cửa phòng, Cố Hiểu Khê vừa gõ cửa đã nghe tiếng Cố Khuynh Nhược nói vọng ra: " Mời vào. "
Cố Khuynh Nhược chưa biết là Cố Hiểu Khê đến, cô cũng đang soạn tập nên không để ý người bước vào phòng là Cố Hiểu Khê nên đã nói: " Con sắp xong rồi, mẹ đừng một chút là chạy lên thúc giục con như thế. " Cố Khuynh Nhược cứ nghĩ người đến là Thái Tuyết Anh, giọng cô rõ không vui. Cô nghĩ, bình thường nếu là Thái Tuyết Anh thì đã nghe bà luyên thuyên mãi, nhưng sao hôm nay lại không nói gì. Cố Khuynh Nhược lúc này mới xoay qua nhìn thì thấy người bước vào là Cố Hiểu Khê.
" Chị. " Cố Khuynh Nhược không giấu được bất ngờ, reo lên một tiếng phấn khởi.
" Chuẩn bị đi học sao? "
Vừa nghe Cố Hiểu Khê nhắc đến chuyện đi học, mặt Cố Khuynh Nhược đã không giấu được buồn bã, hụt hẫng đáp một tiếng: " Dạ."
Hôm nay là sinh nhật của Cố Khuynh Nhược nhưng chính bản thân cô lại cảm thấy nhàm chán khi chỉ có thể mãi quanh quẩn với việc học. Nếu cô nghỉ học một buổi, để Thái Tuyết Anh phát hiện nhất định sẽ bị bà mắng cho một trận.
Nhận ra Cố Khuynh Nhược không vui, Cố Hiểu Khê đến cạnh em gái, lo lắng hỏi:
" Khuynh Nhược, em sao vậy? Hôm nay là sinh nhật của em, sao lại không vui chút nào? Hay là ở trường lại bị bắt nạt? "
" Không có! " Cố khuynh Nhược ngay lập tức đáp lại, còn liên tục lắc đầu. Cố Hiểu Khê cũng cảm thấy thật lạ.
Ngay sau đó, ngoài phòng có người làm đến gõ cửa, báo lại:
" Nhị tiểu thư, đã đến giờ đi học rồi. "
" Tôi biết rồi! " Cố Khuynh Nhược vừa nói xong, Cố Hiểu Khê lại thấy em gái lúc này còn buồn bã hơn lúc nãy.
Sau khi Cố Khuynh Nhược đi học, Thái Tuyết Anh cũng ra ngoài, nhà họ Cố lúc này chỉ còn Cố Sâm và Cố Hiểu Khê. Cả hai ngồi ngay phòng khách, cùng nhau uống trà nói chuyện.
" Ba, hôm nay là sinh nhật của Khuynh Nhược. " Cố Hiểu Khê không nói vòng vo, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
" Vậy nên con mới quay về đây?" Cố Sâm đang cầm tách trà, định đưa lên uống thì chợt dừng lại. Ông hỏi Cố Hiểu Khê, ánh mắt trộm nhìn lên cô, trong lòng mong chờ câu trả lời.
" Đúng vậy. " Cố Hiểu Khê bình thản đưa tách trà lên miệng uống, không để tâm đến ánh mắt thoáng thất vọng của Cố Sâm. Ông cứ nghĩ cô quay về là để thăm mình, nào ngờ. Nhưng không sao, quay về là tốt!
Cố Hiểu Khê sau khi uống xong liền đặt tách trà xuống chiếc khay đựng, tiếp tục hỏi Cố Sâm.
" Hôm nay là sinh nhật của Khuynh Nhược nhưng con thấy em ấy không vui. "
" Có chuyện đó sao? " Cố Sâm thản nhiên đưa tách trà lên miệng, điềm nhiên đáp lời rồi cầm tách trà lên uống, như chưa từng nhận ra thái độ của Cố Khuynh Nhược mà Cố Hiểu Khê vừa nhắc đến.
*" Ba thật sự chẳng để tâm đến con cái chút nào cả. " *Cố Hiểu Khê nghe ông đáp lại, ngay lập tức trên mặt đã hiện lên vài phần không hài lòng, lên tiếng trách. Dù Cố Sâm có nghe nhưng cũng không nói gì.
" Hôm nay em ấy vẫn phải đến trường sao? "
" Đúng vậy, mẹ con bé rất đặt niềm tin vào nó nên không cho nghỉ một ngày nào cả. "
Cố Hiểu Khê nghe vậy liền thẩn người suy nghĩ.
Đáng lẽ Cố Sâm có rất nhiều chuyện muốn nói với Cố Hiểu Khê, nhưng cuối cùng những chuyện ấy lại chỉ có thể gói gọn trong tiếng thở dài.
" Hiểu Khê, lâu rồi ba và con mới có thể nói chuyện như thế này. "
Cố Hiểu Khê nghe Cố Sâm nói vậy, quay sang lại thấy ánh mắt tràn ngập yêu thương của ông. Bất giác, chuyện năm đó lại quay về trong tâm trí cô. Cố Hiểu Khê đứng dậy, lạnh lùng cất lời rồi rời đi: " Công ty còn có việc, con xin phép. "