Trước cửa Cố thị, một chiếc Lamborghini đã dừng hơn mười phút và vẫn chưa có ý định rời đi. Dù rằng đã sắp muộn giờ làm nhưng những nhân viên vẫn phải dừng lại nhìn ngắm vì không cưỡng lại vẻ đẹp của chiếc siêu xe. Trong xe, Uất Trì Ảnh Quân vẫn còn quyến luyến, chẳng muốn Cố Hiểu Khê rời khỏi mình dù chỉ một giây. Nếu cô là một người bình thường thì tốt biết mấy, anh có thể để cô cả ngày ở cạnh mình, chỉ tiếc người anh yêu lại là tổng tài.
" Ảnh Quân, anh còn chưa để em đi sao? 5 phút nữa là em trễ giờ đó. " Cố Hiểu Khê nhìn đồng hồ trên điện thoại, ánh mắt mong mỏi Uất Trì Ảnh Quân mau buông tay.
" Ai dám dị nghị em sao? " Anh nói với vẻ bất mãn.
" Không có ai cả, nhưng em phải làm gương cho nhân viên. "
Ảnh Quân nhìn Hiểu Khê bằng ánh mắt thâm tình, dù không muốn nhưng vẫn phải để cô đi làm. Giọng anh ỉu xìu: " Tan làm anh đến đón em. "
Gương mặt cô nhẹ nhõm, gật đầu đáp ứng và nở nụ cười ngọt ngào.
Trước khi Cố Hiểu Khê bước vào công ty, Uất Trì Ảnh Quân còn chỉ chỉ ngón tay vào má của mình, ám chỉ cô hôn tạm biệt. Đến lúc môi cô sắp chạm vào má, Ảnh Quân đột ngột quay mặt lại và ngặm lấy môi cô. Lúc rời đi, giữa môi và răng của cả hai còn vương vấn hương của đối phương.
" Được chưa? Em chỉ còn 2 phút. " Cô nhìn đồng hồ một lần nữa, nôn nóng muốn rời đi.
Nhân viên Cố thị đứng ngắm chiếc xe, vừa nhìn thấy Cố Hiểu Khê bước ra từ chiếc xe ấy thì không khỏi giật mình. Họ đứng nghiêm chỉnh cúi chào cô, đến khi cô lịch sự chào lại thì nhanh chân bước theo sau.
Trước mặt Uất Trì Ảnh Quân là thế, nhưng khi bước chân vào công ty, khí chất và dáng vẻ của người đứng đầu Cố thị liền quay trở lại.
Trên đường Cố Hiểu Khê bước đến phòng làm việc, không ít nhân viên cúi chào cô. Còn chưa bước vào phòng, nhưng cô nghe thấy có tiếng động bên trong, lòng không khỏi nghi ngờ. Vừa mở cửa, Hiểu Khê thấy Trần Điềm Điềm đang đứng ngay bàn làm việc của mình, tài liệu vừa hay đã được cô ấy sắp xếp xong.
" Sao cô lại ở đây? Chẳng phải tôi đã cho phép cô nghỉ ngơi hai tuần à? " Cô vừa nói, bước chân tiến đến bàn làm việc càng nhanh.
" Cố gia, tôi không quen cảm giác rảnh rổi. " Cố Hiểu Khê nghe xong cũng chẳng trách Trần Điềm Điềm một tiếng. Từ trước đến nay, cô ở đâu thì Điềm Điềm ở đó, hầu như chưa từng vắng mặt trong những sự kiện quan trọng.
" Được rồi, vậy hôm nay cô tan làm sớm hơn đi. " Dù không muốn, nhưng vẫn phải đồng ý khi thấy ánh mắt của Trần Điềm Điềm.
" Cảm ơn Cố gia. "
Ngày hôm đó, Điềm Điềm không khó nhận ra điểm khác thường của Cố Hiểu Khê khi giờ nghỉ trưa cô cứ liên tục nhìn vào màn hình điện thoại rồi cười ngọt ngào. Nhận ra Điềm Điềm đã phát giác được sự khác lạ của mình, Hiểu Khê vẫn bình tĩnh đặt điện thoại xuống bàn, cô cũng không có ý giấu giếm.
" Hôm nay cô thấy tôi rất lạ đúng không? " Giọng cô vẫn ung dung và điềm đạm như mọi khi.
" Dạ phải. Cố gia, Người có chuyện gì sao? " Nếu không phải là Hiểu Khê mở lời thì Điềm Điềm cũng không dám nhiều lời mà hỏi đến chuyện này.
Cố Hiểu Khê hai tay đan vào nhau, đặt dưới cằm, gương mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc xen lẫn xấu hổ khi tuyên bố Trần Điềm Điềm: " Có lẽ tôi yêu rồi. "
" Yêu? Với ai chứ? " Đúng như những gì Hiểu Khê đã tưởng tượng , cô cũng không ngờ biểu cảm ngạc nhiên của Điềm Điềm làm mình thích thú đến vậy.
" Ảnh Quân. " Cố Hiểu Khê nhẹ nhàng nói ra tên của ai kia, khiến Điềm Điềm một lần nữa tròn mắt, thốt lên: " Uất Trì lão đại? "
" Đúng vậy. Tối qua chúng tôi đã ở bên nhau, sáng nay anh ấy còn thổ lộ với tôi. " Cô vừa kể, đồng thời cũng ngại ngùng đưa mắt xuống.
Trước ánh mắt vừa ngạc nhiên lại mong chờ của Trần Điềm Điềm, Cố Hiểu Khê tiếp tục chia sẻ: " Điềm Điềm à, cô biết tôi xưa nay ghét nhất là tiếp xúc thân mật với nam nhân. Nhưng Ảnh Quân thì khác, anh ấy mang đến cho tôi một cảm giác rất lạ khiến tôi không lý giải được. "
Nhìn gương mặt tràn ngập hạnh phúc của Cố Hiểu Khê, Trần Điềm Điềm từ ngạc nhiên cũng quay trở về vẻ điềm tĩnh. " Cố gia, hai chúng ta trước nay chưa từng yêu đương nên tôi không hiểu được cảm giác mà Người nói đến, nhưng tôi cũng chúc mừng Người. "
" Cảm ơn cô, Điềm Điềm. " Trước lời chúc của cô ấy, Hiểu Khê không giấu nổi sự vui vẻ tràn đầy khóe môi. Cô nở nụ cười mãn nguyện như thể đạt được thành tựu trong cuộc đời.
" Vậy chuyện này có nên giữ bí mật hay không? "
" Trước mắt, chúng ta hãy giữ bí mật. " Đối với Cố Hiểu Khê, những chuyện này cô muốn càng ít người biết càng tốt vì dù sao điều cô mong muốn là một tình yêu không ồn ào, khoa trương. Hơn nữa, yêu nhau là chuyện của hai người, cho dù có công khai cho cả thế giới biết cũng không làm cô hạnh phúc.
" Dạ. "
Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, Trần Điềm Điềm chuẩn bị quay trở lại vị trí làm việc của mình thì nghe giọng nói vô cùng nhẹ nhàng của Cố Hiểu Khê truyền đến tai.
" Điềm Điềm, cô là người đầu tiên biết chuyện giữa chúng tôi. "
Ban đầu cô sững lại, nhưng sau khi nhìn rõ tâm ý của Hiểu Khê dành cho mình, Điềm Điềm nhoẻn cười. " Cảm ơn Cố gia đã tin tưởng. "
Trong khi Cố Hiểu Khê làm việc, Uất Trì Ảnh Quân lại đang có mặt tại biệt thự của Di Hòa. Có thể nói ngôi biệt thự được thiết kế mang phong cách Hy Lạp vừa đẹp vừa lạ mắt này không hề kém cạnh biệt thự Bán Hải của Ảnh Quân, hơn nữa chỉ mất 10 phút lái xe là có thể đến Bán Hải.
Cùng ngồi trong phòng khách, Di Hòa nhìn chằm chằm Uất Trì Ảnh Quân đang dán chặt mắt vào màn hình điện thoại, nụ cười bên môi càng sâu sắc khiến anh ta càng nhìn càng thấy chướng mắt.
" Uất Trì Ảnh Quân, rốt cuộc cậu đến đây làm gì? " Di Hòa cuối cùng chẳng chịu được đành lên tiếng.
" Đến nói chuyện với cậu. " Nghe giọng điệu chẳng chút vui mừng nào của Di Hòa, Ảnh Quân mới ý thức được, đành bỏ điện thoại xuống.
" Có phải cậu đã hết tức giận nên đến đây để tôi đấm lại không? " Khóe miệng Di Hòa cong lên ý cười.
" Sao cậu thù dai thế? Đúng vậy, tôi không còn giận nữa, nhưng cũng không phải đến để cậu đánh trả. " Ảnh Quân cụp mắt xuống, giọng điệu dửng dưng.
" Vậy cậu đến làm gì? " Di Hòa ngồi vắt chân, nhìn Ảnh Quân bằng cặp mắt dò xét.
" Tôi muốn thông báo với cậu, tôi và Hiểu Khê đang yêu nhau. "
" Cậu biết rõ chuyện đó đối với tôi không có ý nghĩa mà. " Di Hòa nghe xong, anh ta thu lại nụ cười trên môi.
" Cô ấy đã là của tôi, cậu không được động đến cô ấy, đó là lý do tôi đến đây. " Uất Trì Ảnh Quân dõng dạc nói. " Di Hòa, mọi chuyện đã qua lâu rồi, cậu nên buông bỏ đi. "
" Uất Trì Ảnh Quân, cậu vì cô ta mà từ bỏ kế hoạch trả thù? " Di Hòa phẫn nộ hỏi.
" Tôi không từ bỏ, nhưng Hiểu Khê chỉ là vị hôn thê của Nhạc Thiếu Siêu, cô ấy căn bản không liên quan đến chuyện năm đó. "