Cố Hiểu Khê nghe xong câu chuyện, tâm trạng lúc này cũng chùn xuống theo lời kể của Uất Trì Ảnh Quân. Tâm trạng của Đường Tuyết khi đó sao cô có thể không hiểu chứ. Giờ cô cũng đã biết ' vị tiểu thư ' mà lúc trước Bạch Lang nhắc đến là ai rồi. Chỉ có điều Cố Hiểu Khê không ngờ đến cuộc đời của cô ấy lại kết thúc đầy đau lòng đến vậy.
" Hiểu Khê à, Nhạc Thiếu Siêu chỉ mất đi một thuộc hạ thân cận, hắn vẫn còn Chấn Phong. Còn anh, anh lại mất đi em gái duy nhất của mình. " Giọng Uất Trì Ảnh Quân lộ rõ vẻ nghẹn ngào lẫn uất hận. Cố Hiểu Khê không nói lời nào, nhưng lại nhẹ nhàng nắm tay anh, tựa hồ muốn an ủi. Mất đi người thân duy nhất ai lại không đau khổ chứ? Cô tự hỏi, nếu cô gặp phải tình huống tương tự thế này, nếu người bị hại là Cố Khuynh Nhược thì cô sẽ làm gì? Chắc hẳn chuyện đầu tiên Cố Hiểu Khê sẽ làm chính là giết chết những kẻ đã hãm hại em ấy.
Cả hai người đứng trầm mặc trước bia mộ của Uất Trì Đường Tuyết. Không ai nói một lời như thể đang tưởng nhớ đến cô gái trẻ bạc mệnh ấy.
Trên đường trở về, Cố Hiểu Khê lặng người, suy nghĩ ủ ê. Uất Trì Ảnh Quân vì nghĩ cô cảm thấy khó xử khi chuyện này có liên quan đến Nhạc Thiếu Siêu nên lên tiếng, hỏi:
" Em ổn chứ? " Tiếng Ảnh Quân vang lên làm đứt dòng suy nghĩ của Cố Hiểu Khê. Cô nở nụ cười uể oải, nghẹn lời không biết đáp làm sao.
" Em chỉ đang suy nghĩ thôi. Em cảm thấy có hai loại người trên thế giới này. Những người vượt qua nỗi đau của mình và tiếp tục sống và người chìm trong đau khổ vô tận. " Cố Hiểu Khê cúi đầu xuống dưới giây lát, lúng túng nói: " Ảnh Quân, em xin lỗi vì làm anh nhớ đến chuyện cũ, nhưng em có điều muốn hỏi. "
" Em nói đi. "
" Lúc trước em nghe Bạch Lang nói Đường Tuyết rất thích ngồi dưới cây cổ thụ đọc sách, vậy tại sao anh lại cho người chặt nó? "
" Thời gian đầu em ấy mất, anh đã rất đau khổ. Mỗi ngày đều ngồi dưới gốc cây ấy để tưởng nhớ. Nhưng anh biết mình không thể để nỗi đau ấy chiếm hữu. Anh định sẽ giữ lại cây cổ thụ xem như nhớ đến Đường Tuyết, cho đến một ngày em trốn khỏi Bán Hải nhờ nó. " Nói đến đây, Uất Trì Ảnh Quân đưa mắt nhìn Cố Hiểu Khê.
" Em xin lỗi. " Cô có chút xấu hổ nên cúi đầu thấp hơn.
" Em không cần xin lỗi. Mấy năm nay anh đã nghĩ thông suốt rồi, hơn nữa nếu để Đường Tuyết biết anh cứ nhìn cái cây ấy rồi đau buồn, em ấy sẽ rất thất vọng về anh. " Uất Trì Ảnh Quân xoa tay Cố Hiểu Khê, dịu dàng trấn an.
Cố Hiểu Khê tiếp tục giữ im lặng. Trong không khí có phần nặng nề ấy, cô quyết định nói ra một chuyện cho Uất Trì Ảnh Quân biết.
" Ảnh Quân, thật ra ngày sinh nhật của em cũng là ngày mẹ em mất. " Đúng như cô dự đoán, cô vừa dứt lời liền nhận được ánh mắt không rời của Ảnh Quân. Hiểu Khê điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, tiếp lời: " Bà ấy sinh em xong thì không qua khỏi. "
" Nói thật thì, em cảm thấy rất ghen tị với Khuynh Nhược. Em ấy từ nhỏ đã được ở cạnh ba mẹ, còn em... " Cô nói xong liền dừng lại vài giây, đôi mắt mang vẻ xa xăm dừng lại. Uất Trì Ảnh Quân nhìn thấu tâm trạng của cô, vừa định lên tiếng an ủi thì nghe cô nói tiếp:
" Nhưng bây giờ em có anh rồi. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, em cũng không cần ghen tị với Khuynh Nhược nữa. "
" Hiểu Khê, anh rất vui vì được nghe em chia sẻ những điều này. Anh mong em không giữ những chuyện trong lòng khiến em không vui. " Lời chia sẻ của cô làm anh nhẹ nhõm.
" Ảnh Quân, anh có biết những thứ gì khiến con người thay đổi không? "
" Thời gian, tiền bạc, địa vị. " Anh suy nghĩ hồi lâu, sau đó đưa ra đáp án.
" Còn có một thứ nữa. "
" Là gì? "
" Tình yêu. " Cô nói tiếp: " Trước đây em không quá xem trọng tình yêu, nhưng bây giờ em cảm nhận được tình yêu đã thay đổi em. Anh biết không, lúc trước em không thích mặc váy vì em cảm thấy thứ đó rất ngắn, dễ thu hút những người xấu. Nhưng bây giờ nghĩ lại, em đâu phải đứa trẻ năm đó, hơn nữa em còn có võ nữa mà. Vậy nên, em muốn thay đổi bản thân ngay từ bây giờ. "
" Được, vậy chúng ta đi thôi. " Nói dứt, Uất Trì Ảnh Quân đánh lái, rẽ sang một hướng khác.
" Đợi đã, anh muốn đưa em đi đâu? " Cố Hiểu Khê nhìn con đường đến trung tâm thành phố, mơ hồ hỏi.
" Chẳng phải em nói muốn thay đổi sao? Anh đưa em đi mua váy. " Anh dứt khoác trả lời.
" Nhưng lúc trước anh còn cho nhà thiết kế làm riêng váy cho em. Những bộ đó vẫn còn ở trong phòng, em còn chưa động đến mà. "
" Đó là kiểu của một tháng trước rồi, có lẽ bây giờ cũng không hợp thời nữa. "
" Anh yêu à, mới qua một tháng chứ có phải một năm đâu mà anh lo. " Cố Hiểu Khê cười phá lên, giọng cười vô cùng trong treo.
" Em vừa nói gì, anh nghe không rõ? "Uất Trì Ảnh Quân hỏi lại bằng giọng thân mật, ngữ điệu vô cùng thích thú khi nghe từ vừa rồi.
Cố Hiểu Khê ngẫm lại những gì mình vừa nói, vô thức đáp: " Mới qua một tháng chứ có phải một năm. "
" Câu trước nữa. "
" Anh yêu à. "
Uất Trì Ảnh Quân dừng xe, vừa đúng lúc đã đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Anh giúp cô tháo dây an toàn, đồng thời ngậm lấy môi cô, ánh mắt và giọng đầy cưng chiều, nói: " Anh cũng yêu em. "