Trong nhà lao lạnh lẽo, ánh mắt kẻ kia lại mở to đầy kinh hoàng. Nhìn kẻ định chuốc rượu Cố Khuynh Nhược đang quỳ rạp dưới chân mình, Cố Hiểu Khê không chút ngạc nhiên khi thấy cảnh này. Nếu hôm nay Uất Trì Ảnh Quân không giúp cô bắt hắn thì đợi đến ngày cô khỏe lại, cảnh này vẫn sẽ diễn ra thôi.
Giữa không khí ngày một nặng nề, giọng nói yếu ớt vang lên từ thinh không:
" Cố gia, xin cô tha mạng. Cô... cô muốn gì tôi cũng có thể cho cô. " Lời này của hắn vừa khiến Cố Hiểu Khê cảm thấy buồn cười, lại làm Uất Trì Ảnh Quân bất mãn.
" Mày nghĩ mày có thể cho cô ấy thứ gì? Hửm? " Giọng Uất Trì Ảnh Quân mang theo cái lạnh thốt ra khỏi miệng, ánh mắt toát lên sự khinh thường.
Trước đôi mắt thâm sâu không đáy của anh, hắn run rẩy sợ hãi mà không dám nhìn thẳng mặt. Anh vừa dứt lời, Cố Hiểu Khê cũng lên tiếng. Trái ngược với Ảnh Quân, giọng điệu cô nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến hắn cảm nhận được cơn lạnh từ sóng lưng chạy dọc khắp cơ thể.
" Nói đi. Vì sao cậu muốn hại em gái tôi? "
" Tôi... Là tôi ngưỡng mộ Cố nhị tiểu thư, nhất thời hồ đồ nên mới bỏ thuốc vào rượu. Nhưng nếu việc thành, tôi vẫn sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy. Tôi, tôi sẽ không để Cố nhị tiểu thư chịu thiệt thòi. " Hắn hoảng sợ, toàn thân túa mồ hôi lạnh, giọng run run nói.
Trong không gian yên tĩnh đến đáng sợ ấy lại vang lên tiếng cười đầy trào phúng nhưng lạnh lùng tới mức tất cả mọi người có mặt ở đó đều nín thở sợ hãi. Gương mặt thanh tú của Cố Hiểu Khê lộ ra vẻ khinh bỉ, âm thầm trừng mắt nhìn hắn một cái cũng đủ khiến mặt hắn tái mét. Rất nhanh sắc mặt cô ảm đạm, âm thanh bất thình lình cũng vang lên theo.
" Không để Khuynh Nhược thiệt thòi? Nghe buồn cười thật đó. Đừng tưởng tôi không biết cậu đang suy tính chuyện gì. Cho cậu cơ hội cuối cùng. "
" Tôi, tôi muốn Cố thị. Tôi định sau khi kết hôn với Cố nhị tiểu thư sẽ chia rẽ chị em hai người, để Cố lão gia cho cô ấy cổ phần của công ty. Khi cô ấy có địa vị trong Cố thị, tôi sẽ sắp xếp cho người gây ra tai nạn để cô ấy không thể ra khỏi nhà, sau đó ép cô ấy giao lại toàn bộ cổ phần và... tạo ra hiện trường cô ấy treo cổ vì trầm cảm. " Vừa kể, hắn vừa lén quan sát nét mặt của Cố Hiểu Khê. Khi đã nói xong, ánh mắt hắn cực kì sợ hãi khi thấy trong ánh mắt của cô bùng lên ngọn lửa giẫn dữ.
Uất Trì Ảnh Quân đứng bên cạnh cũng có cảm giác không ổn. Từ người Cố Hiểu Khê tỏa ra sát khí vô cùng đáng sợ, cảm thấy cả người cô như có một ngọn lửa đang bừng cháy dữ dội làm anh cũng chẳng dám lên tiếng.
" Cố gia, tôi biết sai rồi. Trong lúc hồ đồ nên tôi mới có ý nghĩ đó, tôi không nên cướp những thứ không thuộc về tôi. Xin cô tha mạng cho tôi. " Trước những hình phạt tàn khốc ở đây, hắn chẳng thể nào chịu được nữa. Khi đã nói hết kế hoạch của mình và nhận lỗi trước Cố Hiểu Khê, giọng hắn run rẩy xin tha mạng.
" Cậu biết cái sai lớn nhất của cậu là gì không? " Giọng Cố Hiểu Khê cất lên vô cùng u ám, hỏi.
" Là... muốn cướp Cố thị. "
" Sai rồi."
Cố Hiểu Khê tiến đến gần hắn hơn, cô khuỵu một chân xuống, kề sát bên tai hắn và gằn giọng trả lời:
" Cậu sai ở chỗ muốn hủy hoại Khuynh Nhược. Hơn nữa, Cố thị là của tôi. Chỉ cần tôi còn sống ngày nào thì tôi sẽ không để bất kỳ ai cướp nó từ tay tôi. " Đối diện với ánh mắt phẫn nộ tưởng chừng như muốn giết chết hắn của Cố Hiểu Khê cùng với không khí lạnh lẽo tỏa ra từ người cô ngày càng đậm đặc, hắn trợn tròn mắt, vẻ mặt sững sờ kinh ngạc đến kinh sợ.
Cô vừa dứt lời liền đứng dậy, quay lại bên cạnh Uất Trì Ảnh Quân. Nhìn thấy miệng hắn không ngừng lẩm bẩm lời cầu xin tha tội vô nghĩa kia, gương mặt Cố Hiểu Khê tràn ngập phẫn nộ và sát khí, Ảnh Quân cũng không ngờ cô sẽ tức giận đến vậy. Dù vậy, cô vẫn thong thả ung dung nói: " Có tha tội cho cậu hay không là chuyện của Chúa, còn đưa cậu đến gặp Chúa là chuyện của tôi. "
Câu nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại làm những người xung quanh rùng mình, còn tên kia thì cảm giác bất lực ngày càng dâng trào trong người hắn.
Uất Trì Ảnh Quân nghe xong liền hiểu ý, quay sang nói với Cố Hiểu Khê bằng giọng lo lắng: " Em vẫn chưa khỏe, nơi này lại lạnh lẽo không nên ở lâu. Anh đưa em đi. "
Cả hai người bình thản rời đi như thể chưa từng có cuộc gặp mặt này, vọng theo phía sau họ là tiếng hét chói tai của tên kia.
Quay lại sân biệt thự, đôi mày thanh tú của Cố Hiểu Khê vẫn chưa giãn ra, tuy rằng đã trừng phạt nhưng cô còn trầm tư trước kế hoạch của hắn. Thật không ngờ nhiều người có thể vì những thứ không thuộc về mình mà không màng hại những người vô tội. Điều duy nhất có thể an ủi Cố Hiểu Khê lúc này là kế hoạch của hắn không thành, Cố Khuynh Nhược cũng không bị kéo vào những cuộc đấu đá thế này.
" Em sao vậy? Thấy không thoải mái chỗ nào sao? " Dáng vẻ lo lắng của Uất Trì Ảnh Quân hiện hết lên mặt. Anh nâng niu gương mặt sắc sảo của Cố Hiểu Khê trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve.
" Không có! Em chỉ suy nghĩ một chút. " Trên gương mặt Cố Hiểu Khê phản phất nét u buồn, cô nói tiếp với giọng ủ rũ: " Tuy em và Khuynh Nhược là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng em cũng chỉ có mỗi con bé là em gái. Nếu con bé gặp chuyện, em không thể khoanh tay đứng nhìn. "
" Anh hiểu. "
" Ảnh Quân, cảm ơn anh. " Cố Hiểu Khê ngước nhìn Uất Trì Ảnh Quân, ánh mắt biểu lộ sự biết ơn dành cho anh.
" Về chuyện gì? "
" Anh đã thay em trừng phạt hắn. "
" Đó là chuyện anh nên làm mà. "
Uất Trì Ảnh Quân nói dứt, anh kéo Cố Hiểu Khê tựa vào lòng mình, cử chỉ vô cùng dịu dàng. Cô cũng không phải không biết, chuyện của Cố Khuynh Nhược làm anh nhớ đến Uất Trì Đường Tuyết nên mới ra tay tàn bạo với kẻ kia.