Tại sân bay thành phố Z.
Máy bay vừa hạ cánh, Cố Hiểu Khê cùng em gái và Trần Điềm Điềm di chuyển đến khách sạn. Quản lí khách sạn vừa nhận được tin các cô gái sắp đến liền sắp xếp cho nhân viên kiểm tra thêm một lần nữa để chuẩn bị chào đón họ. Khi xe chở ba người vừa dừng trước cửa khách sạn, lập tức có nhân viên đi đến mở cửa. Dưới chân Cố Hiểu Khê được trải một tấm thảm đỏ dài từ sân vào đến sảnh, hai bên cửa ra vào là hai hàng nhân viên đứng xếp hàng với đồng phục chỉnh tề, nụ cười rạng rỡ trên mặt với mục đích chào mừng họ. Đối với Cố Hiểu Khê hay Trần Điềm Điềm mà nói hình ảnh này không có gì xa lạ, chỉ có Cố Khuynh Nhược cảm thấy cách đón tiếp của khách sạn chẳng khác gì đang đón người thuộc dòng dõi quý tộc ghé thăm.
Sau khi nhận phòng, cả ba được nhân viên giúp mang hành lí và dẫn đường. Đứng trước cửa phòng, Cố Khuynh Nhược vẫn không hiểu vì sao cả dãy hành lang rộng lớn chỉ có mỗi phòng của ba người họ, cho đến khi cửa phòng được mở ra. Căn phòng với diện tích 313m vuông có nội thất được chế tác từ những vật liệu xa xỉ như đá quý, cẩm thạch,... theo phong cách quý tộc. Đứng trong căn phòng xa hoa bậc nhất thành phố, Cố Khuynh Nhược không khỏi sững sốt và tò mò về nơi đây.
" Chị à, sao phòng này lại lớn và lộng lẫy thế ạ? "
" Vì đây là phòng Tổng thống. " Cố Hiểu Khê nhìn em gái với ánh mắt đầy yêu thương, và trước câu trả lời đầy thản nhiên của chị gái, Cố Khuynh Nhược tròn mắt kinh ngạc. " Phòng dành cho Tổng thống? Vậy chẳng phải rất đắt sao? "
" Một đêm ở đây chỉ có 15000 USD thôi. " Giọng nói của cô ấy thản nhiên nhưng cũng sặc mùi tiền khiến Cố Khuynh Nhược phải ngẩn người vài giây. Vừa trả lời dứt câu hỏi của Cố Khuynh Nhược, Cố Hiểu Khê cũng nói với hai người họ:" Trong này có tổng cộng bốn phòng ngủ, hai người chọn cho mình phòng mà mình thích đi. "
" Dạ. " Cố Khuynh Nhược và Trần Điềm Điềm đồng thanh đáp.
Sau khi tham quan tất cả các phòng ngủ ở đây, Cố Khuynh Nhược nắm lấy tay áo Cố Hiểu Khê và đong đưa, cô nhìn chị gái bằng ánh mắt " trẻ con làm nũng " rồi hỏi: " Chị à, ở đây phòng nào cũng rộng lớn quá, hay là đêm nay ba người chúng ta ngủ chung một phòng có được không? "
" Sao vậy? "
" Phòng lớn quá nên em thấy hơi sợ. " Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của em gái, Cố Hiểu Khê đưa mắt nhìn Trần Điềm Điềm đứng bên cạnh và hỏi cô ấy: " Thôi được, ý của Điềm Điềm thế nào? "
" Cố gia thế nào thì tôi sẽ như vậy. "
" Thế thì tốt quá. " Cố Khuynh Nhược vui mừng reo lên.
" Vậy chúng ta nghỉ ngơi một lúc rồi đi ăn. "
Trong phòng ngủ rộng lớn, Cố Khuynh Nhược nằm trên giường, dáng vẻ không giấu được thích thú mà nói với Cố Hiểu Khê: " Chị à, em thấy mình thật giống với Cinderella. "
" Sao vậy? " Cố Hiểu Khê không khỏi tò mò, sau đó lại nghe Cố Khuynh Nhược nói tiếp: " Vì chị giống như bà tiên của em. Có chị bên cạnh, em được nhìn thế giới bằng đôi mắt khác và biết được thế nào là thiên kim thật sự. " Nghe vậy, Cố Hiểu Khê chỉ mỉm cười rồi nhẹ nhàng xoa đầu em gái.
Buổi trưa hôm đó ở nhà hàng, vì sai sót của nhân viên nên cả ba được đưa đến ngồi ở bàn dành cho sáu người. Thực đơn vừa được mang lên, Cố Hiểu Khê và Trần Điềm Điềm đang chăm chú xem nên gọi món gì thì bất thình lình nghe giọng Cố Khuynh Nhược reo lên đầy bấy ngờ.
" Ơ? "
Nhìn theo hướng mà Cố Khuynh Nhược đang nhìn, Cố Hiểu Khê nhìn thấy Uất Trì Ảnh Quân đang đi cùng Di Hòa và James. Trần Điềm Điềm cũng nhìn thấy họ, bất giác cô quay sang nhìn Cố Hiểu Khê. Thấy cô ấy cũng ngỡ ngàng giống mình liền biết cô không biết trước chuyện này. Ba người họ đứng nói chuyện với quản lý nhà hàng, trên mặt của quản lý lúc này tràn ngập khó xử sau đó đưa họ tiến đến bàn của Cố Hiểu Khê. Người quản lý dù không dám nhìn thẳng mặt Cố Hiểu Khê nhưng ánh mắt vẫn toát lên sự sợ hãi, ông thận trọng hỏi: " Cố gia, xin lỗi vì sự bất tiện này nhưng hiện tại chúng tôi đã hết bàn, chỉ có bàn của cô là còn ba chỗ. Cô có thể để ba vị này ngồi cùng không? "
Quản lý vừa nói hết, Uất Trì Ảnh Quân nhìn Cố Hiểu Khê rồi nở nụ cười ranh mãnh: " Dù gì bọn em cũng còn dư ba chỗ, để chúng tôi ngồi vào cho đủ người. "
" Khuynh Nhược và Điềm Điềm thấy thế nào? " Cố Hiểu Khê không có ý kiến, cô quay sang nhìn hai người còn lại và hỏi.
" Dù gì chúng ta cũng ngồi ở bàn sáu người, để ba người họ ngồi cho đủ chỗ. " Cố Khuynh Nhược cũng không phải không biết về ba người họ nên cô cũng không tiện từ chối.
" Ba người ngồi đi. "
Ngay sau khi nhận được sự đồng ý của Cố Hiểu Khê, theo thứ tự Uất Trì Ảnh Quân ngồi đối diện với cô. Di Hòa bước vào ghế ngồi đối diện với Khuynh Nhược, và chỗ còn lại là của James.
Cứ nghĩ rằng không khí của buổi ăn ấy sẽ ngột ngạt và không chút thoải mái, nhưng trước sự dẫn dắt của Di Hòa, mọi người đều nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Món ăn đã được mang lên một nửa, Cố Khuynh Nhược vô tình nhìn thấy gương mặt Cố Hiểu Khê ửng đỏ nên lo lắng hỏi: " Chị sao vậy? "
" Chị không sao. " Vừa dứt lời, Cố Hiểu Khê dứt khoác đá nhẹ vào chân Uất Trì Ảnh Quân ở dưới bàn. Từ lúc ngồi vào bàn, chân anh không ngừng trượt giữa hai chân của cô. Cô phải nhẹ nhàng nhắc nhở anh dưới bàn vì không muốn kinh động đến mọi người, lại không muốn Cố Khuynh Nhược biết chuyện họ đang yêu nhau.
Buổi ăn sắp kết thúc, Cố Hiểu Khê vào nhà vệ sinh chỉnh lại lớp trang điểm. Cô vừa rời đi không lâu thì Uất Trì Ảnh Quân cũng đứng dậy với lý do có cuộc gọi quan trọng.
Trong nhà vệ sinh, Cố Hiểu Khê vừa chỉnh lại tóc của mình thì bất ngờ Uất Trì Ảnh Quân từ phía sau ôm lấy eo và đặt môi hôn lên phía sau gáy đang tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng đầy sức quyến rũ.
Trước hành động thân mật của Uất Trì Ảnh Quân, Cố Hiểu Khê không chút dao động mà bình thản nhắc nhở: " Anh mau ra ngoài đi, để người khác thấy lại nghĩ anh là biến thái. "
" Anh không quan tâm. " Uất Trì Ảnh Quân càng ôm chặt Cố Hiểu Khê vào lòng, không nỡ buông ra.
" Anh theo em đến tận đây sao? " Cố Hiểu Khê quay nửa đầu, đôi mắt sắc sảo nhìn Uất Trì Ảnh Quân không chút tránh né.
" Chỉ là trùng hợp thôi. Di Hòa và James cũng muốn đến đây chơi. " Uất Trì Ảnh Quân xoay người Cố Hiểu Khê để cô đối diện với mình, giọng điệu không chút gian dối. Anh nâng gương mặt xinh đẹp của Cố Hiểu Khê trong tay, đắm chìm trong ánh mắt đẹp như sương mai, không kiềm lòng được mà nói: " Hiểu Khê, đêm nay anh đến phòng em có được không? "
" Không được! Em ở cùng với Khuynh Nhược và Điềm Điềm. "
" Vậy em qua phòng anh. "
" Càng không được! Nhỡ nửa đêm Khuynh Nhược thức dậy không tìm thấy em thì phải làm sao? "
Mặt Uất Trì Ảnh Quân cau lại, giữa hai hàng lông mày lại nhiễm một chút phiền muộn. Cách này không được, cách kia cũng không được, rốt cuộc làm thế nào để đêm nay hai người có thể ở cùng nhau đây?
" Vậy đêm nay em đi dạo với anh, chỉ đi dạo thôi chắc được mà đúng không? "
" Ừm. " Cô suy nghĩ một lúc, sau đó đáp lời.
Cố Hiểu Khê vừa đồng ý tối nay đi dạo cùng, Uất Trì Ảnh Quân đã vui mừng đến độ ôm chầm lấy cô, thâm tình nói: " Hiểu Khê, anh yêu em chết mất. " Lời anh vừa dứt đã lao đến đặt lên môi cô nụ hôn nồng cháy. Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê càng hôn lại càng sâu, đến độ chẳng nhận ra Cố Khuynh Nhược chứng kiến tất cả cử chỉ ngọt ngào của hai người họ.