Lúc này ở bên ngoài phòng ăn, Cố Khuynh Nhược nghĩ đến gương mặt ửng đỏ của Cố Hiểu Khê, sợ rằng chị gái cảm thấy không khỏe nên cô cũng lặng lẽ vào nhà vệ sinh xem thế nào. Khi chỉ cách một chiếc vách là vào bên trong thì đập vào mắt Cố Khuynh Nhược là cảnh tượng Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê hôn nhau đắm đuối. Đứng bên ngoài, ánh mắt Khuynh Nhược mở to đầy kinh ngạc, trong lúc cô ngây người thì phía sau có dáng người cao lớn bước đến, trực tiếp dùng bàn tay to lớn che mắt cô lại. Hành động vội vàng của Di Hòa lập tức khiến Cố Khuynh Nhược lấy lại tỉnh táo, sau đó anh nắm lấy cổ tay cô và kéo đi khỏi khu vực nhà vệ sinh. Cùng lúc đó Cố Hiểu Khê và Uất Trì Ảnh Quân trở ra, nhìn thấy Di Hòa và Cố Khuynh Nhược đứng cùng một chỗ, Hiểu Khê nhanh chóng đi đến.
" Sao hai người lại đứng đây? "
" Em... em sợ chị không khỏe nên định vào xem chị có ổn không. Nào ngờ đang đi thì bị vấp chân, may là Di lão đại giữ được em. " Cố Khuynh Nhược không hề hoản loạn, bình tĩnh giải thích với Cố Hiểu Khê.
" Chị không sao, ngược lại là em đó Khuynh Nhược, em có ổn không? Mặt em đỏ lên rồi kìa. "
Phải đến khi nghe Cố Hiểu Khê hỏi, Cố Khuynh Nhược mới nhận ra mặt mình đang nóng dần lên. Cô uyển chuyển lấy tay sờ thử lên mặt khuôn mặt xinh đẹp, sau đó ấp úng phủ nhận.
" Em không sao. "
Cố Hiểu Khê nghe em gái nói vậy, gương mặt cũng nhẹ nhõm. Đợi đến khi hai chị em họ rời đi trước, Uất Trì Ảnh Quân và Di Hòa đi theo sau. Lúc này, Ảnh Quân ghé vào tai Di Hòa, nhỏ giọng hỏi:
" Cô ấy nhìn thấy gì à? "
" Thấy thứ không nên thấy. " Di Hòa không liếc nhìn đến Uất Trì Ảnh Quân, nét mặt bình thản, trả lời ngắn gọn.
Vì nhóm người của Uất Trì Ảnh Quân cũng ở cùng khách sạn cho nên tối đó Cố Hiểu Khê đang ở trong phòng thì nhận được tin nhắn của anh.
" Anh đang ở trước cửa phòng của em. "
Cố Hiểu Khê nhìn tin nhắn, quay sang thấy Cố Khuynh Nhược đang ngủ. Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng nói với Trần Điềm Điềm lúc này đang đọc sách, ngồi cách đó không xa.
" Điềm Điềm, tôi ra ngoài đi dạo một chút. Nếu cô thấy mệt thì cứ nghỉ trước, có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi. "
" Dạ. "
Đêm đó Cố Hiểu Khê mặc một chiếc váy maxi voan màu pastel xanh ngọc bích vô cùng ngọt ngào. Cửa phòng vừa mở ra, Uất Trì Ảnh Quân nhìn thấy đã chìm đắm trong vẻ đẹp của cô. Rời khỏi khách sạn, anh đưa cô đi đến bãi biển. Vào buổi tối, bãi biến không một bóng người, là thời điểm thích hợp nhất để Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê có không gian riêng bên nhau. Trên bãi biển, hai người ngồi cạnh nhau, bàn tay Ảnh Quân đan chặt tay Hiểu Khê, trước mắt họ là từng đợt sóng biển vỗ vào cùng với âm thanh rì rào thư giãn.
" Ảnh Quân, anh có nhớ lần đầu chúng ta đi biển là khi nào không? " Trước câu hỏi của Cố Hiểu Khê, Uất Trì Ảnh Quân không chút hốt hoảng mà đưa ra đáp án ngay tức khắc: " Anh nhớ chứ, làm sao anh quên được. Đó là lúc chúng ta được mời đến Mã Lai, trực thăng gặp trục trặc và chúng ta đã ở trên đảo suốt mấy tiếng liền. "
Nói rồi, Uất Trì Ảnh Quân được dịp nên hỏi lại Cố Hiểu Khê: " Vậy em có nhớ nụ hôn đầu tiên của chúng ta là ở đâu không? "
" Ở khách sạn, là anh cưỡng hôn em. " Cố Hiểu Khê chắc chắn với câu trả lời của mình, nhưng chỉ thấy Uất Trì Ảnh Quân lắc đầu.
" Không phải. "
" Vậy ở đâu? "
"Ở dưới biển. Lúc em rơi xuống, anh đã bơi đến và truyền khí cho em. "
" Xem ra anh cũng có nhiều chuyện giấu em đến tận bây giờ mới nói nhỉ? "
Cố Hiểu Khê nhìn cảnh biển ban đêm, trước khung cảnh đượm buồn thế này, trong lòng cũng không tránh khỏi có những suy nghĩ không vui. Thấy cô im lặng rất lâu, Uất Trì Ảnh Quân liền cất lời để phá bỏ những suy nghĩ trong lòng cô.
" Em thích biển không? "
Cố Hiểu Khê cười nhạt, đáp: " Thích. "
Uất Trì Ảnh Quân hỏi tiếp: " Trong đêm đầu tiên của chúng ta ở khách sạn, em nói em không thích hoa hồng, vậy em thích hoa gì? "
Cô đưa mắt nhìn từng đợt sóng biển đang đập vào bờ, lại quay lên nhìn màn đêm rợn người trước mặt. Trong đầu cô lúc này hiện lên hình ảnh Anh Quốc mà mình từng sinh sống, sau đó không nhanh không chậm trả lời: " Hoa thủy tiên vàng. "
Cố Hiểu Khê dứt lời, Uất Trì Ảnh Quân nhẹ nhàng nâng cằm và trao ngay nụ hôn ngọt ngào. Cứ nghĩ anh sẽ dừng lại, nào ngờ Ảnh Quân quay người để cô ngồi trước mặt mình, bàn tay to lớn lần xuống dưới váy, trong chốc lát đã kéo chiếc quần nhỏ của cô xuống tận mắt cá chân.
" Ảnh Quân, chúng ta đang ở bên ngoài, anh đừng làm loạn. " Trước tình huống bất chợt nảy sinh, Cố Hiểu Khê không kịp ngăn anh lại. Cô dúi đầu vào lòng ngực rộng lớn của Uất Trì Ảnh Quân, gương mặt biểu lộ sự e ấp.
" Em yên tâm, cả chỗ này chỉ có mỗi hai người chúng ta thôi, không ai dám đến vào ban đêm đâu? "
" Tại sao vậy? "
" Lúc nãy em không để ý biển cấm vào sao? " Anh nói tiếp: " Hiếm có cơ hội chúng ta đi du lịch, anh phải để em có trải nghiệm ở nhiều địa điểm chứ. "
Uất Trì Ảnh Quân đặt lên môi Cố Hiểu Khê một nụ hôn nồng nhiệt. Chiếc lưỡi linh hoạt nóng bỏng nhanh nhẹn bắt lấy lưỡi cô, không ngừng mút lấy hương vị ngọt ngào. Phần trên váy của Cố Hiểu Khê rơi xuống tận rốn, để lộ đôi gò bông đào căng tròn quyến rũ và đường cong hoàn hảo trên cơ thể. Sau màn " chào hỏi ướt át ", vật nam tính của Uất Trì Ảnh Quân bị kích thích mãnh liệt, không thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa. Anh ở bên trong cơ thể cô lại càng ngày càng lớn, phần ngực căng tròn liên tục bị mút mạnh. Nhiều thứ kích thích cùng một lúc, khuôn mặt Cố Hiểu Khê ửng đỏ vì sung sướng, đến mức không điều khiển được, hai chân khóa chặt lấy thắt lưng anh. Cũng may là vào buổi tối bãi biển đó không có ai đến, nếu không họ sẽ phải chứng kiến cảnh Uất Trì Ảnh Quân ôm lấy eo Cố Hiểu Khê và không ngừng ấn xuống, lại nghe tiếng rên rỉ gợi tình của cô trong khung cảnh mờ ảo thế này.
Đến nửa đêm, Cố Khuynh Nhược giật mình thức dậy nhưng không thấy Cố Hiểu Khê bên cạnh. Cô đảo mắt một vòng thì thấy Trần Điềm Điềm đang đọc sách, liền hỏi:
" Chị Hiểu Khê đâu rồi chị? "
Nghe giọng Cố Khuynh Nhược, Điềm Điềm ngẩng mặt lên thì thấy cô tỉnh giấc, cô ấy nhẹ nhàng trả lời: " Cố gia ra ngoài đi dạo rồi. "
Cố Khuynh Nhược nhìn đồng hồ, còn kém vài phút nữa là 11 giờ rồi. " Đi dạo sao? Khuya rồi sao chị ấy còn ra ngoài chứ? " Nói ra thì Cố Hiểu Khê đã ra ngoài hơn 30 phút rồi. Trần Điềm Điềm cũng không biết cô đi đâu, nhưng biết rõ cô sẽ không đi một mình.
Sau một lúc nằm trên giường vẫn không thể ngủ lại, Cố Khuynh Nhược cũng quyết định rủ Trần Điềm Điềm ra ngoài đi dạo cùng mình. Điềm Điềm nghe lời đề nghị ấy liền gắp sách lại và đặt trên bàn, còn Khuynh Nhược vào nhà vệ sinh một lúc rồi khoác áo rời đi. Cả hai vừa ra đến sảnh khách sạn đã chạm mặt Di Hòa và James. Có lẽ cũng giống như hai cô ấy, Di Hòa và James đều không ngủ được nên muốn xuống dưới, tận hưởng chút không khí biển.
" Hai người cũng không ngủ được sao? "
" Đúng vậy, chúng tôi định đi dạo một chút. "
" Thật trùng hợp, chúng ta đi cùng nhau đi. "
Di Hòa vừa nói dứt, anh lại nghĩ ra một ý tưởng. " Hay là chúng ta bắt cặp đi dạo đi. Tôi đi cùng với Cố nhị tiểu thư, James đi cùng với cô ấy. " Anh nói dứt liền nháy mắt ra hiệu cho James.
Trong không khí im lặng, Trần Điềm Điềm liền lên tiếng không đồng ý với ý tưởng này. Cô nói: " Di lão đại, bây giờ là ban đêm, cô nam quả nữ đi cùng với nhau nếu bị người khác bắt gặp thì không hay cho lắm. "
Trái với Trần Điềm Điềm, Cố Khuynh Nhược lại lên tiếng đồng ý với Di Hòa. Cô ra sức trấn an Điềm Điềm: " Chị đừng lo, tụi em chỉ đi một lúc thôi. " Nói rồi, Di Hòa và Cố Khuynh Nhược rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hai người kia, Trần Điềm Điềm vẫn không thể yên tâm. James nhận ra thần sắc Điềm Điềm không được ổn nên đã hỏi cô:
" Cô không sao chứ? "
" Tôi không sao. "
" Cô không yên tâm để Cố nhị tiểu thư ở cùng Di lão đại, hay do cô không thích ở cùng tôi? "
" Không phải chuyện đó. " Trần Điềm Điềm lạnh nhạt đáp lời.
" Vậy bây giờ chúng ta đi thôi. Cô muốn đi đâu? "
" Anh có muốn đi uống chút gì đó với tôi không? " Trước lời đề nghị của Trần Điềm Điềm, James không chút do dự và gật đầu. Họ nhanh chóng rời đi theo hướng ngược lại của Di Hòa và Cố Khuynh Nhược.