Cô Vợ Ngốc Của Chủ Tịch Yêu Nghiệt

Chương 14: 14: Tên Khốn Không Có Não




"Đây không phải cô em dâu ngốc nghếch của tôi sao?"
"Đến đây để làm xấu mặt Trần gia chúng tôi hả...Hạ Nghiên?"
Một dự cảm không lành xoẹt qua não cô, mí mắt cô giật giật khi nghe giọng nói này.
Ha, lại là tên khốn này!
Tên khốn không có não, không đầu óc!
Chầm chậm xoay người lại, Hạ Nguyên nhìn người đàn ông đang nhếch môi kiêu ngạo bước đến gần mình, trên khuôn mặt cô hiện lên sự chán ghét cực hạn, càng nhìn đối phương càng không vừa mắt, muốn tránh xa hắn ra.
"Chậc!"
Trần Nhậm tiến đến nở một nụ cười trào phúng, ánh mắt khinh thường bắn thẳng về chỗ Hạ Nghiên.
Tâm tư Hạ Nghiên như được kích thích, trong lòng không ngừng nổi lên cơn sóng đánh thẳng vào bờ một cách mãnh liệt.
Ha, tên phế vật này...nhìn cô bằng ánh mắt như vậy là có ý gì chứ?
"Em dâu..." Trần Nhậm dừng bước, nhìn cô rồi gọi.
Một tiếng em dâu này chứa đựng không biết bao nhiêu ý nghĩa trong đó nhưng ấn tượng của Hạ Nghiên đối với cái người anh họ này chẳng có chút tốt đẹp nào, thậm chí lúc trước luôn xem hắn là tên phế vật chỉ biết dựa dẫm vào nhà chồng cô và bố mẹ hắn.
Tinh quang loé sáng, đáy lòng nổi lên một trận lạnh lẽo.


Khóe môi nhếch lên một chút, Hạ Nghiên ôm chặt hộp giữ nhiệt vào lòng nhìn hắn đầy cảnh giác, cất cao giọng nói:
"Tên xấu xa...sao anh lại xuất hiện ở nơi này."
"Cút đi, nếu không...nếu không tôi gọi Trần Duật đến gô cổ anh nhốt lại đấy."
Giọng nói càng lúc càng cao, lời nói của cô vang vọng cả đại sảnh thu hút không ít ánh mắt của người đi đường.

Bọn họ hướng về phía này, chỉ trỏ bàn tán.
Đấy chẳng phải là Giám đốc kinh doanh của bọn họ sao? Trầm Nhậm, nổi tiếng phong lưu, tuy có chút nhan sắc, nhưng làm việc chẳng đâu tới đâu nghe nói là nhờ chủ tịch nên hắn mới không bị đuổi.
Không tài không trí, chỉ biết trêu hoa ghẹo nghiệt.

Bây giờ còn bắt nạt một cô gái đáng yêu như vậy?
"Đúng là chẳng ra gì."
Trần Nhậm nhận vô số ánh mắt khác lạ, hắn tức giận nhìn Hạ Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói:
"Hạ Nghiên...đầu óc không được bình thường thì bớt nói nhảm."
"Ha...nói với con ngốc như cô cũng dư thừa.

Tốt nhất là tống cổ ra ngoài..."
Nói đặng hắn liền hô lên, nhìn quay nhìn quất chỉ tay về phía mấy người bảo vệ đứng từ xa mà ra chỉ thị:
"Bảo vệ đâu...đuổi người này ra cho tôi, ai cho cô ta vào đây hả?"
Dù sao Trần Nhậm cũng là người có quyền hơn bọn họ, lời hắn nói vẫn phải nghe.

Nhưng Trần Nhậm đã sai, hắn quá mất lý trí khiến bản thân bước nhầm đường.

Hắn càng làm vậy, thì càng khiến bản thân mình trong mắt người khác chẳng ra gì, thiện cảm bằng không.
Hạ Nghiên cười thầm trong bụng, lùi về sau mấy bước, cánh tay run run sờ vào túi xách móc điện thoại ra, cô nhìn về phía Trần Nhậm cố ý hét lên:
"Tên khốn bại hoại...đã ngu ngốc, lười biếng còn lạm dụng chất quyền."

"Tên khốn, tên xấu xa...tôi sẽ gọi cho chồng tôi, bảo Trần Duật đến đây nhốt anh vào chuồng."
"..." Hết thảy người đứng xem không khỏi giật mình.
Thứ nhất là vì câu cuối cùng mà cô nói, Hạ Nghiên nói như vậy không khác gì nói Trần Nhậm là động vật cần đem nhốt lại cả.
"Haha..."
Có người không nhịn được mà bật cười ra tiếng, may mắn là kiềm chế lại được, chửi như vậy bọn họ không dám nhưng nghe người khác người cũng hả dạ rồi.
Danh tiếng tệ hại của Trần Nhậm ai mà không biết, người khác cũng chỉ dám âm thầm chửi hắn mà thôi.
Còn lý do thứ hai đó chính là thân phận của cô, bọn họ càng nhìn càng thấy cô có chút quen mắt, cuối cùng có người chức vụ cao một chút hô lên Phu nhân thì những người còn lại mới sửng sốt.
Là phu nhân bí ẩn của bọn họ, vợ của chủ tịch!
Phía dưới đại sảnh náo loạn đã truyền đến tai Trần Duật, hắn đang chủ trì cuộc họp cũng phải dừng lại vội vàng chạy xuống.
Phía dưới người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều khi hay biết thân phận thật sự của cô, Hạ Nghiên đứng thẳng lưng nhếch môi cười đầy ẩn ý, cô hất cầm nhìn Trần Nhậm đang loạn quạng chân tay.
Chửi tôi là đồ ngốc?
Anh mới ngốc, anh sinh ra là đã sai lầm rồi Trần Nhậm.
Vốn còn nghi ngờ anh là người chủ mưu sau mọi chuyện, nhưng anh ngốc như vậy thì làm nên trò trống gì nữa?
Tiếng xài xào bàn tán đột nhiên im bặt, thay vào đó là tiếng bước chân vội vàng vang lên.

Trong phút chốc ngây người Trần Nhậm bị một thế lực nào đó đẩy ngã xuống sàn, lộn đến mấy vòng.
Trần Duật lao đến, lo lắng nhìn Hạ Nghiên, nhìn thấy cô vẫn còn nguyên vẹn mới thở phào một hơi:

"May quá...vẫn còn nguyên."
"Không bị làm sao chứ?"
Nhìn hắn nhíu mày lo lắng cho mình, tâm trạng Hạ Nghiên như được thả lỏng ngoan ngoãn gật đầu, Hạ Nghiên dựa vào lồng ngực hắn nũng nịu nói một câu:
"Em không sao, nhưng Nghiên Nghiên tổn thương lắm...cái tên xấu xa kia bảo em ngốc, còn muốn đuổi em ra ngoài."
Mi tâm Trần Nhậm giật giật, sát khí từ đâu đột ngột bắn đến một cách bất ngờ.

Trần Nhậm run rẩy nhìn về phía Trần Duật, khi nhìn đến ánh mắt của hắn trái tim Trần Nhậm run lên.
Trần Duật ôm Hạ Nghiên vào lòng, chầm chậm bước đến chỗ của Trần Nhậm, nhìn hắn từ trên cao xuống Trần Duật lạnh nhạt nói:
"Anh họ, anh quên thân phận của mình rồi sao?"
"Nên từ chức ở nhà dưỡng bệnh đi, tôi sẽ nói với hai bác."
Nói đến đây hắn liền muốn rời đi nhưng đi được mấy bước liền dừng lại, xoay người nhìn Trần Nhậm mấy giây rồi nói thêm một câu:
"Nếu còn xúc phạm vợ tôi, anh chờ chết đi!"
...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.