Hàn Thiên Vũ nghe nói như vậy, nhất thời ho khan một trận: "..."
Lại là coi quẻ...
Liền không thể đổi chiêu khác sao?
Chống lại đôi mắt lấp lánh như sao của cô gái, thần sắc Hàn Thiên Vũ hơi có chút mất tự nhiên mở miệng, "Ho khan, không cần đâu..."
"A? Tại sao lại không cần?" Diệp Oản Oản chưa từ bỏ ý định, truy hỏi.
Hàn Thiên Vũ: "Bởi vì, anh đã từng tính qua cho tôi..."
Diệp Oản Oản nghe vậy nhất thời mặt đầy tiếc nuối, "Hic? Có thật không? Vậy không bằng tôi coi lại cho cậu một quẻ! Mệnh của cậu thiếu..."
Diệp Oản Oản đang muốn mở miệng, Hàn Thiên Vũ lại nhìn chằm chằm phía sau của nàng, con ngươi bỗng co rút lại, vội vàng trước khi nàng mở miệng đánh gãy lời nàng định nói, "Ho khan, Diệp Bạch...quay đầu lại...!"
"Hửm?"
Diệp Oản Oản nghiêng đầu nhìn sang.
Sau đó liền thấy, một người đứng ở cạnh chiếc xe màu đen sau lưng nàng cách mấy bước, sắc mặt rõ ràng còn đen hơn cả bầu trời đen đêm nay.
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, lại nháy mắt thêm một cái, tầm mắt hoàn toàn dính vào trên mặt người nam nhân nọ...
Nhìn chằm chằm gương mặt điên đảo chúng sinh kia, lời đã ra đến khóe miệng nhất thời biến thành, "Mệnh của cậu... thiếu Canxi..."
Hàn Thiên Vũ: "..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, hoàn toàn không dời nổi bước chân rồi, "Mỹ nhân, cậu nhìn qua rất quen mắt, tôi có phải là ở nơi nào gặp qua cậu?"
Một bên, Hàn Thiên Vũ: "..."
Có nhiêu đó bài cứ lặp đi lặp lại nhiêu đó thôi sao?
Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này... Liền sẽ quên hết tất cả mọi người... Ánh mắt tất cả đều dán ở trên người của hắn...
Ánh mắt Tư Dạ Hàn đảo qua hướng về phía Hàn Thiên Vũ nhìn một cái, sắc mặt rõ ràng vẫn là rất khó coi.
Nếu như không phải là hắn tới, người có số mệnh thiếu nàng, có phải liền muốn đổi người rồi hay không?
Diệp Oản Oản nhìn chăm chú nam nhân trước mặt, tiếp tục kiên nhẫn, không ngừng truy hỏi: "Mỹ nhân mỹ nhân, cậu có vợ rồi sao?"
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm tiểu nha đầu “nào đó” khiến cho hắn cắn răng nghiến lợi, mặt như phủ băng mở miệng nói: "Có."
Trong nháy mắt khi lời này của Tư Dạ Hàn phát ra, sắc mặt của Diệp Oản Oản cơ hồ trong nháy mắt liền lạnh đi.
Một giây kế tiếp, ánh mắt của Diệp Oản Oản giống như lưỡi dao sắc bén như vậy lườm Thập Nhất ở sau lưng Tư Dạ Hàn, "Là hắn sao?"
Thập Nhất trợn to hai mắt, đưa một ngón tay ra chỉ vào mũi của mình, "Hic? Tôi?"
Thập Nhất nhất thời rét run cả xương sống, "Cái gì? Không...!! Không phải là tôi mà!"
Đây là chuyện gì xảy ra?
Làm sao nằm không cũng trúng đạn!
Diệp Oản Oản căn bản không thèm nghe Thập Nhất giải trình, thân hình lóe lên, đã nhanh chóng trực tiếp lao tới tấn công Thập Nhất.
Diệp Oản Oản ra chiêu ác liệt, tràn đầy sát khí, cứ như thể đối phương đoạt lão bà của mình, Thập Nhất vừa tránh vừa kêu thảm: "Không phải... Thật không phải là tôi mà!"
Phía sau, bên cạnh chiếc xe kia mấy vị phân đội trưởng Ám Vệ giờ phút này cũng đều nhìn trợn tròn mắt.
Mịa nó! Vậy mà cũng có thể đánh nhau? Chuyện này... Đây gọi là chuyện gì chứ! Còn có thiên lý hay không?
"A a a…!!!" Thập Nhất bị một cước đá vào trên chân, chân chó đều thiếu chút nữa đã bị đạp gãy.
"Cửu gia! Cứu mạng …!!"
Ngài giải quyết giùm đi mà!!
Bất đắc dĩ Cửu gia nhà mình mới vừa rồi trơ mắt nhìn thấy Oản Oản tiểu thư kêu nam nhân khác là tiểu ca ca, lại còn khen nam nhân khác đẹp mắt, đã sớm ở trong trạng thái “Địa Ngục”, căn bản cũng không hề nghe hắn cầu cứu.
Cùng lúc đó, trạng thái của Oản Oản tiểu thư sau khi uống rượu say lại càng là Địa-Ngục, hắn đã hoàn toàn không chống đỡ được.
Cứ như vậy nữa, không khéo mất mạng thật!
Thập Nhất quả thực không có biện pháp nào, mắt thấy Diệp Oản Oản đã càng lúc càng điên cuồng, từng chiêu đều muốn đoạt mạng, nhất thời hắn nắm tay lại, chỉ về hướng chiếc xe của mình một cái, "Không phải là tôi, thật sự không phải là tôi! Là họ... Là bọn họ!!!"