Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 1228: Thật sự không còn?



Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.xyz

---

Thấy thần sắc Diệp Oản Oản cũng không có gì thay đổi, Diệp Mộ Phàm lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chuyện này nếu như mình nói thật, không cần Diệp Oản Oản uống rượu, chính mình cũng sẽ bị nàng đập chết...

Bất quá, ngược cũng còn may! Qua nhiều năm như vậy, có lẽ Oản Oản cũng không nhớ rõ lúc đó rốt cuộc là tình huống gì. Chi tiết trong đó, còn chưa phải đến lượt mình nói bậy nói bạ. 

"Anh xác định là anh cứu em?" Ánh mắt Diệp Oản Oản rơi vào trên người Diệp Mộ Phàm, chân mày nhíu chặt lại, thần sắc hơi có chút âm trầm. Chẳng lẽ nói,  đoạn ký ức này, đều là hỗn loạn, không phải là Diệp Mộ Phàm đem mình đẩy xuống nước, mà là chính mình trợt chân rơi vào hồ vôi?

Nhưng mà, sau khi Diệp Mộ Phàm nhìn thấy thần sắc Diệp Oản Oản như vậy xong, thân thể khẽ run lên, vội vàng nói: "Hic... Thật giống như... Thật ra thì... Em cũng không thể trách anh, khi đó tuổi tác chúng ta cũng không lớn, nhất thời chỉ là anh lỡ tay đẩy em xuống..."

Nghe được lời này của Diệp Mộ Phàm, sắc mặt Diệp Oản Oản lúc này mới hơi hơi chuyển biến tốt, quả nhiên vẫn không hề khác chút nào so với trí nhớ của mình.

"Sau đó thì sao?" Diệp Oản Oản lại hỏi.

"Sau đó, sau đó anh đã cứu em lên rồi! Thật vậy! Anh xin thề, xin hứa, xin đảm bảo!" Diệp Mộ Phàm len lén nhìn Diệp Oản Oản một cái, cực kỳ chột dạ.

"Em còn nhớ thôn chúng ta ở quê có một người hàng xóm. Người hàng xóm này trước đó thấy chúng ta chơi đùa bên cạnh ao vôi, cũng không để ý, sau đó chớp mắt một cái, người này lại phát hiện ra bên cạnh ao vôi chỉ còn lại một mình anh, mà em không thấy đâu, hẳn là như vậy đi?" Diệp Oản Oản chăm chú nhìn Diệp Mộ Phàm nói.

Nghe được lời này của Diệp Oản Oản, thân thể Diệp Mộ Phàm run lên, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, Oản Oản căn bản đều nhớ cả…

"Em còn nhớ, hàng xóm sau khi không thấy em đâu, mở miệng hỏi anh, em đi nơi nào, anh trả lời như thế nào?"

Lập tức, khóe miệng Diệp Mộ Phàm bỗng rúm lại, chỉ có thể nói thật: "Người sáng xóm ở quê ấy thấy em chớp mắt một cái đã biến mất rồi, nên hỏi anh em đi nơi nào? Anh khi đó nhỏ dại, hoảng đến nói không ra lời, cũng còn may em giãy dụa trong ao vôi, ló đầu lên. Hàng xóm sợ hãi lập tức đi gọi mẹ... Mẹ vừa qua tới, một cái liền tóm lấy tóc của em, đem em từ trong ao vôi cứu ra..." Diệp Mộ Phàm nói xong, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.

Diệp Oản Oản nghe vậy có chút cạn lời, cái con hàng này…

Cũng may hàng xóm kịp thời chạy tới, nếu không...

Chỉ bất quá, khi đó tuổi tác của nàng và Diệp Mộ Phàm cũng không lớn, Diệp Mộ Phàm lỡ tay đẩy nàng vào trong ao vôi, cũng là bị kinh sợ, lòng rối như tơ vò, Diệp Oản Oản cũng không trách hắn.

"Chúng ta ở nông thôn, sinh hoạt trong thời gian cũng không ngắn, hẳn không vẻn vẹn chỉ có chuyện này đi?" Diệp Oản Oản tiếp tục hỏi.

Ở trong trí nhớ của nàng, cùng cha mẹ đến nông thôn trải nghiệm cuộc sống, trong những chuyện nàng còn nhớ, quả thực chỉ có mỗi lần đó.

"Không rồi! Thật sự không còn rồi!" Diệp Mộ Phàm sắc mặt trắng bệch, lắc đầu liên tục.

"Ồ?" Diệp Oản Oản tựa như cười mà không phải cười nhìn lấy Diệp Mộ Phàm: "Thật không?"

Mãi một lát sau, Diệp Mộ Phàm bày ra vẻ mặt đưa đám: "Muội muội, em rốt cuộc muốn thế nào? Lần đó anh nói anh muốn làm thầy thuốc, sau đó lại dùng kim tiêm chứa đầy nước, đâm vào tay em có một chút mà thôi... Em khóc ré lên như heo bị cắt tiết, anh cũng không khá hơn chút nào mà! Anh còn bị cha mẹ treo lên cây quất cho mấy roi đấy! Ống tiêm mặc dù đâm vào trong cánh tay anh, nhưng so với anh bị ba mẹ treo lên đánh, hẳn cũng không là gì đi…"

Lời của Diệp Mộ Phàm vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản lại lâm vào trầm tư.

Chuyện mà Diệp Mộ Phàm vừa nói với nàng, nàng lại không có chút ký ức mảy may hay ấn tượng nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.