Diệp Oản Oản chỉ thấy, Băng Sơn Mỹ Nam tiện tay đánh một cái, Viên gia chủ lập tức không nói ra lời, sắc mặt nén phồng thành màu đỏ.
"Đây là... Cổ độc?" Diệp Oản Oản hướng về Băng Sơn Mỹ Nam hỏi.
Nghe tiếng, Băng Sơn Mỹ Nam nhẹ nhàng gật đầu.
Diệp Oản Oản không khỏi chắc lưỡi hít hà, thật đúng là sống lâu mới thấy, bình sinh lần đầu tiên thấy có người trúng loại vật mơ mơ hồ hồ như Cổ độc này…
"Lão bản, gã Viên gia chủ này bị trói rồi, bước kế tiếp hẳn là nên làm gì..."
Giờ phút này, Nhất Chi Hoa đứng ở bên cạnh Diệp Oản Oản, mặt đầy nụ cười lấy lòng.
Diệp Oản Oản trầm tư chốc lát, còn chưa kịp mở miệng, bên ngoài bỗng xuất hiện tiếng bước chân rất có quy luật.
Hiện tại, đám người Viên gia đã sớm đem ba tầng trong ngoài thư phòng vây lại.
"Người ở bên trong nghe rõ, chúng ta đã thông báo cho A Tu La cùng Tu La Chủ. Nếu như các ngươi không muốn chết, lập tức để cho gia chủ bình an xuất hiện ở trước mặt chúng ta!" Ngoài thư phòng, một ông lão nghiêm nghị quát lên.
Trước đó, động tĩnh bên trong thư phòng lớn như vậy, đám người Viên gia toàn bộ đều đã sớm biết, có thể Viên gia chủ đã bị người khác quản chế, bọn họ cũng không dám tùy tiện xông vào trong thư phòng.
"A Tu La?"
Nhất Chi Hoa hơi sững sờ, chợt cười nói: "Cái gã Tu La Chủ chủ đó hơi khó đối phó, người đông thế mạnh. Chúng ta hay là nên sớm chạy đi, nếu không chờ người của A Tu La đến, chúng ta sẽ gặp nhiều phiền toái hơn."
"Cũng đúng, chủ yếu đội trưởng và A Tu La không thù không oán, nếu như chúng ta chính diện gây ra mâu thuẫn, thật giống như là không tốt lắm. Không bằng rút lui trước..." Thần Hư đạo nhân cũng gật đầu liên tục.
Lúc này, ánh mắt của mọi người rơi vào trên người Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản hiện tại chính là đại tài chủ của đám người Thần Hư đạo nhân và Nhất Chi Hoa, vì vậy phải nghe theo lệnh của nàng.
Nhưng mà, Diệp Oản Oản mới vừa muốn mở miệng nói gì, lại nghe thấy trên giường có tiếng dây thừng đứt.
Cùng lúc đó, Viên gia chủ đem sợi dây kéo đứt, từ trên giường nhảy lên một cái, thậm chí còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, Viên gia chủ một cước đem ván quan tài của Băng Sơn Mỹ Nam ở bên cạnh đá văng.
Sớm từ lúc trước, Viên gia chủ đã thấy được Băng Sơn Mỹ Nam từ bên trong quan tài lấy ra Cổ trùng, đương nhiên cũng biết rõ, vị sát thủ này tinh thông Cổ thuật, vậy “Cổ” của hắn ta liền đặt ở bên trong quan tài!
Mãi đến giờ phút này, Nhất Chi Hoa cùng Thần Hư đạo nhân mới hồi phục lại tinh thần, mắt thấy cái gã Viên gia chủ kia đem hai tay bỏ vào bên trong quan tài, sợ hãi đến hết hồn hết vía. Trong quan tài kia, đều là Cổ trùng và Cổ độc của Tử Quỷ đấy!
Bỗng nhiên trong lúc đó, từ trong miệng Viên gia chủ, phát ra một tiếng tiếng cười thê lương, chợt hai tay cầm lấy một loại Cổ không biết là thứ gì, làm bộ như hướng về phía đám người Diệp Oản Oản ném tới.
Thấy vậy, đám người Nhất Chi Hoa thần sắc đại biến, cơ hồ theo bản năng, lập tức hướng về phía sau thối lui.
Nếu lỡ như bị quăng trúng, còn có mạng để nhận thù lao sao?
Nhưng mà, cái gã Viên gia chủ này cũng thông minh, động tác mới vừa rồi, chẳng qua chỉ là đánh nghi binh, chờ sau khi thân hình đám người Diệp Oản Oản dừng lại, lúc này mới hướng về Diệp Oản Oản ném tới.
Dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, Diệp Oản Oản thân thể tê rần, như có ngàn vạn con kiến bò khắp người Diệp Oản Oản.
Mà cách đó không xa, nụ cười trên mặt Viên gia chủ bỗng nhiên cứng đờ lại. Hắn vạn vạn không ngờ tới, thời điểm chính mình dùng hai tay bắt Cổ, không ít Cổ trùng đã chui vào trong cơ thể hắn, dường như đang ăn gặm hết thảy mọi thứ trong cơ thể hắn vậy.
Nhiều nhất chỉ trong vòng mấy hơi thở, Viên gia chủ cứ như vậy ngã xuống như bùn đất, hô hấp ngừng hẳn, trở thành một bộ tử thi.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản nhíu chặt chân mày, trong cơ thể phảng phất như có ngọn lửa thiêu đốt. Mỗi một tấc da thịt nhột đến khó mà chịu đựng nổi, nổi lên từng đốm ửng hồng.
Mà vào lúc này, hai người Bắc Đẩu và Thất Tinh, thấy Diệp Oản Oản bị đám người Viên gia vây quanh, trong lúc nóng lòng, dẫn theo tinh anh Không Sợ Minh từ bên ngoài giết vào, mở ra một đường máu.