"Nhưng mà, Phong tỷ, nửa đêm như vậy... tỷ đi A Tu La, rốt cuộc là muốn làm gì vậy?" Bắc Đẩu yếu ớt hỏi.
Diệp Oản Oản nâng cằm lên: "Cậu đoán xem?"
Dĩ nhiên là đi kiểm tra thành quả rồi...
Bắc Đẩu: "..." Biết ngay là vậy mà, hắn cũng không muốn nói ra.
...
Bắc Đẩu không nguyện ý lái xe, cuối cùng, Diệp Oản Oản đem cậu ta xốc lên ném về phía sau, chính mình tự phóng xe như đang đua công thức một.
"Phong tỷ! Phong tỷ nghĩ lại đi! Tỷ muốn tuýp đàn ông như thế nào mà không có chứ, đệ đi tìm cho tỷ. Tỷ muốn dạng gì đệ đây đều đi tìm giúp tỷ! Phong tỷ hãy mau thanh tỉnh lại một chút đi mà..." Bắc Đẩu ôm lấy bắp đùi Diệp Oản Oản.
Ban đêm xông vào trang viên A Tu La, đây quả thực là không muốn sống nữa.
"Phong tỷ, chuyện này quả thật không ổn!" Thất Tinh cũng mở miệng nói.
Diệp Oản Oản đảo mắt qua nhìn hai người, "Được rồi, được rồi, đành nói cho các cậu biết vậy, người trong lòng của tôi chính là Tu La Chủ. Cho nên, để giải loại Cổ độc này chỉ cần Tu La Chủ yêu tôi là được rồi. Tôi đây không phải là vì bảo vệ tính mạng sao!"
Bắc Đẩu lập tức nói, "Phong tỷ, tỷ đừng quậy nữa mà. Tỷ vào ban ngày hết tặng hoa cho Kỷ Hoàng lại hẹn người ta cùng đi ăn tối, đến buổi tối liền nói người trong lòng của tỷ là Tu La Chủ. Tỷ rốt cuộc là có mấy người trong lòng!"
Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi rúm lại, làm sao thật vất vả mới nói thật được một lần, mà không có một ai tin vậy hả?
Diệp Oản Oản nửa ngày mới thoát khỏi hai người Bắc Đấu cùng Thất Tinh, sau đó leo tường tiến vào trong sân.
Thời điểm tới lần trước, nàng đã thăm dò địa hình, cho nên, lần này rất thuận lợi liền tìm được phòng ngủ của Tu La Chủ.
Diệp Oản Oản lặng yên không một tiếng động đẩy cửa sổ phòng ngủ ra, sau đó lăn vào trong.
Căn phòng cũng không có gì đặc biệt, có phong cách y như trang viên bên ngoài, nội thất cũng rất đơn giản, đầu giường để mấy tập giấy tờ.
"Tại sao lại không có ai..." Diệp Oản Oản lẩm bẩm.
Thời gian này, chắc là thời gian chuẩn bị chìm vào giấc ngủ mới đúng, hơn nữa đèn trong nhà cũng mở cơ mà…
Diệp Oản Oản đang cảm thấy kỳ quái, từ hướng phòng tắm phía sau lưng bỗng truyền tới tiếng mở cửa.
Diệp Oản Oản theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang, sau đó liền thấy, một người đàn ông hoàn toàn khỏa thân…à, chỉ trừ phần dưới người có một chiếc khăn tắm ngắn ngủn, vừa đủ che chỗ cần che. Trong nháy mắt khi nhìn thấy nàng, con ngươi tròn xoe của anh ta co rúc lại một chút.
Phần tóc của chàng trai hơi ướt, những giọt nước rơi trên tấm thân trần săn chắc.
Tình huống bất ngờ đập thẳng vào thị giác khiến cho Diệp Oản Oản ngẩn người tại chỗ.
A, nàng thật là biết chọn thời điểm quá đi mà, lại có thể vừa vặn canh đúng lúc trai đẹp đi tắm...
"Ho khan, Tu La Chủ đại nhân, lại gặp mặt." Diệp Oản Oản cười khan lên tiếng chào hỏi, hoàn toàn không hề có chút cảm giác như ăn trộm leo tường tiến vào bị bắt quả tang.
Tu La Chủ không hổ là Tu La Chủ, chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, thần sắc liền khôi phục lại như thường.
"Bạch Minh chủ đêm khuya ghé thăm, không biết là có chuyện gì?" Chàng trai lãnh đạm mở miệng.
Diệp Oản Oản có chút tiếc nuối nhìn lướt qua thân thể của chàng trai. Đáng tiếc, trên người của Tư Dạ Hàn không hề có thai ký hay bất kỳ đặc điểm nhận dạng nào đặc biệt, nếu không đây cũng là một cơ hội tốt.
Nhận ra được ánh mắt của cô gái cứ nhìn chằm chặp vào cơ thể trần trụi của mình, ánh mắt của chàng trai càng ngày càng mờ mịt.
Diệp Oản Oản phản ứng lại, vô cùng tự nhiên đặt mông ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, ngay sau đó rót cho mình ly trà, nâng cằm lên mở miệng nói, "Dĩ nhiên là vì chuyện giải Cổ độc rồi, không biết Tu La Chủ đại nhân cân nhắc thế nào?"
Giờ phút này, con ngươi của chàng trai so với bóng đêm bên ngoài cửa sổ còn muốn tối hơn, dường như đang giam cầm thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.
Một hồi lâu sau, người đàn ông lạnh như băng mở miệng: "Xem ra, cảm tình của Bạch Minh chủ đối với Kỷ Hoàng, dường như cũng không gì hơn cái này."