Nhiếp Vô Danh bỗng nhiên tức giận, khiến cho mọi người tại đây không kịp chuẩn bị. Ngay chính Diệp Oản Oản cũng sững sờ tại chỗ.
"Hai đứa chó chết tụi bay tính là cái thứ gì? Anh em kết nghĩa của Nhiếp Vô Danh ta cũng là người mà các ngươi có thể giễu cợt?" Nhiếp Vô Danh chỉ vào hai tên học viên kia, lạnh giọng quát lên.
"Ta cho các ngươi thời gian ba giây, ta đếm tới ba, nếu như các ngươi còn ở trước mặt ta, ta liền đánh chết các ngươi!" Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm hai người.
"Đại ca, anh làm cái gì vậy!" Nhiếp Linh Lung tiến lên, nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.
"Cái đám sư đệ sư muội chó má này của ngươi, dám cùng bằng hữu của ta nói chuyện kiểu đó?" Nhiếp Vô Danh nói.
"Đại ca, hai vị này tính cách thẳng thắn, có sao nói vậy, có hai nói hai. Mới vừa rồi là không che đậy miệng một chút, sao anh lại đi đánh người ta như vậy!" Nhiếp Linh Lung nói.
"Đại ca, anh thật sự thật là quá đáng!" Một bên "Nhiếp Vô Ưu" cũng luôn miệng nói: "Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, mặt mũi của Nhiếp gia ta để vào đâu!"
"Thế nào, các ngươi muốn tạo phản?" Nhiếp Vô Danh đảo qua "Nhiếp Vô Ưu" cùng Nhiếp Linh Lung: "Cái nhà này, ta là đại ca, lời nói của ta có giá trị! Bằng hữu ta mang về, các ngươi không nể mặt mũi, chính là đánh mặt của Nhiếp Vô Danh ta, đừng trách ta lột da hai người các ngươi!" Nhiếp Vô Danh lạnh giọng quát lên.
Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh, không khỏi sửng sốt một chút.
Ôi cảm giác này!! Đây thật sự là tràn đầy cảm giác an toàn nha. Lúc trước làm sao lại không phát hiện ra chứ… Sau này mình có phải là nên đối tốt với anh ta hơn một chút hay không?
"Nhiếp Vô Danh, càn rỡ!" Bỗng nhiên, Nhiếp gia chủ mẫu quát lên.
"Mẹ, bằng hữu của con tùy tiện trò chuyện chuyện nhà một chút, chuyện này có làm sao..." Nhiếp Vô Danh nhìn về phía Nhiếp gia chủ mẫu nói.
"Mẹ nói là con càn rỡ, không nói Oản Oản." Nhiếp gia chủ mẫu nhíu chặt chân mày.
"Hừ! Con càn rỡ từ nhỏ đến lớn!" Nhiếp Vô Danh lạnh giọng một tiếng. Tuy mạnh mồm như vậy, nhưng anh ta lại không nói thêm gì nữa.
"Chúng tôi đi trước vậy…"
Giờ phút này, hai tên học viên lính đánh thuê, hướng về Nhiếp Linh Lung cùng Nhiếp gia chủ mẫu nói.
Trước khi rời đi, hai người hung hăng lườm Diệp Oản Oản một cái, sau khi hoàn toàn nhớ kỹ bộ dáng của Diệp Oản Oản, lúc này mới rời khỏi Nhiếp gia, cũng không hề quay đầu lại.
"Oản Oản tiểu thư, hôm nay trong nhà của tôi có chuyện, xin cô hãy trở về đi, chúng tôi không tiễn!" Lúc này, "Nhiếp Vô Ưu" nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, lạnh lùng nói.
Nhưng mà, còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Nhiếp gia chủ mẫu lại nói: "Tới đều đã tới, lưu lại ăn cơm đi, đợi lát nữa Đường Đường sắp trở về rồi."
"Mẹ..." Nhiếp Linh Lung có chút không cách nào hiểu được, nhìn về phía Nhiếp gia chủ mẫu.
"Đây là bằng hữu của đại ca con, đừng càn rỡ như vậy!" Nhiếp gia chủ mẫu chân mày sâu súc.
Liền chính cả Nhiếp gia chủ mẫu cũng đều chẳng biết tại sao, càng nhìn cô nàng Diệp Oản Oản này, trong lòng càng cảm thấy ưa thích, thậm chí hy vọng cô có thể ở lại lâu hơn một chút.
"Đa tạ a di..." Diệp Oản Oản hướng về Nhiếp gia chủ mẫu mỉm cười đầy ngọt ngào.
Nhìn Diệp Oản Oản mặt đầy tươi cười, khuôn mặt Nhiếp gia chủ mẫu cũng không khỏi hiện ra một nụ cười.
"Đúng rồi. Oản Oản, mới vừa rồi Vô Danh nói, con và nó là anh em kết nghĩa?" Bỗng nhiên, Nhiếp gia chủ mẫu chuyển đề tài.
Nghe vậy, Diệp Oản Oản sững sờ, chính mình cùng Nhiếp Vô Danh, từ lúc nào thành anh em kết nghĩa, đó chính là Nhiếp Vô Danh nói bậy...
Chỉ bất quá, Nhiếp gia chủ mẫu đã hỏi tới như vậy, Diệp Oản Oản cũng không thể ném đi mặt mũi của Nhiếp Vô Danh, chỉ có thể gật đầu nói: "Vâng ạ! Con và Vô Danh ca ca là anh em kết nghĩa..."
"Ừm." Nhiếp gia chủ mẫu trầm tư chốc lát, lúc này mới nói: "Oản Oản, đã như vậy, a di liền thu con làm nghĩa nữ, như thế nào?"
Lời của Nhiếp gia chủ mẫu vừa dứt tiếng, Nhiếp Linh Lung cùng "Nhiếp Vô Ưu" hai người, mặt đầy khó tin.
Nhiếp gia chủ mẫu, muốn thu nhận nữ nhân này làm nghĩa nữ? Đùa gì thế!
Ngay chính cả Diệp Oản Oản, mặt cũng đầy vẻ kinh ngạc. Sao mà mới chỉ vừa gặp mặt, mà Nhiếp gia chủ mẫu lại muốn thu nhận chính mình làm nghĩa nữ rồi?
……
Theo ý của cả converter và editor thì dùng cụm “thu làm nghĩa nữ” hay hơn là “nhận làm con gái nuôi”, do phong cách của Độc Lập Châu thiên về thời xưa hơn là hiện đại.