"Đây là quà tham gia yến hội?" Diệp Oản Oản cau mày hỏi.
"Dĩ nhiên! Mỗi một người đều có, nhưng có một số người được tặng vàng thỏi, có mấy người tặng châu báu, có mấy người tặng nhà xe, nhưng còn cô... tặng thẻ ngân hàng!" Thẩm gia đại công tử mặt đầy ngạo nghễ.
Diệp Oản Oản: "..." Cho em xin quỳ trước thần tài đại gia một cái!
"Tới đây, mỹ nữ, tôi dẫn cô đi xem thần bảo vệ trước cửa nhà tôi."
Thẩm gia đại công tử giống như hướng dẫn viên cao cấp, ân cần đi theo Diệp Oản Oản, chỉ vào hai bức tượng rồng to lớn sống động trước cửa giới thiệu.
Lúc đó, Thẩm gia đại công tử cũng không hề phát giác ra là, bên trong yến hội, hai luồng ánh mắt như có như không vẫn luôn rơi về phương hướng của hắn ta cùng Diệp Oản Oản, chẳng hiểu vì sao bỗng cảm thấy sống lưng có chút phát rét...
"Đây là cha tôi năm đó mời danh sư chế tạo, tài liệu này cũng không phải loại phổ thông, cô biết một con rồng bao nhiêu tiền không?" Thẩm gia đại công tử nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản nói.
"Bao nhiêu?" Diệp Oản Oản có chút hiếu kỳ. Một con rồng này, đoán chừng, ít gì cũng phải 2 triệu một con đi... Thật là giàu có!
Thẩm gia đại công tử hướng về Diệp Oản Oản đưa năm ngón tay ra.
"5 triệu?" Diệp Oản Oản sững sờ, thế này con mịa nó cũng quá xa xỉ!
"Cộng 10!" Thẩm gia đại công tử cười nói.
"5 triệu 10 ngàn?" Diệp Oản Oản hỏi.
"50 triệu!" Thẩm gia đại công tử lắc đầu một cái.
Diệp Oản Oản: "..." Vậy không gọi là cộng 10, mà phải nói mà nhân 10 mới đúng chứ!
Nói cách khác, chỉ riêng hai bức điêu khắc hình rồng trước cửa Thẩm gia này, đã là 100 triệu...
"Nếu không... Anh đem hai pho tượng này tặng cho tôi đi..." Diệp Oản Oản nhìn Thẩm gia đại công tử nói.
Nghe vậy, Thẩm gia công tử hơi sững sờ, dường như không ngờ tới Diệp Oản Oản sẽ đưa ra loại yêu cầu này: "Nếu cô muốn, tôi mời danh sư xây 2 cái cho cô là được rồi, thứ này đã cũ rồi, làm sao có thể tặng đồ cũ cho cô được chứ!"
"Đừng, tôi chỉ đùa một chút, ngàn vạn lần chớ coi là thật..." Diệp Oản Oản vội vàng mở miệng. Vạn nhất gã công tử ngốc nhà giàu này thật sự xây hai cái cho chính mình, mình cũng không có chỗ để trưng... Huống chi, giá tiền này, đã là một con số trên trời, nàng cũng không có khả năng tiếp nhận.
"Ha ha ha, Thẩm lão đệ!" Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Nhiếp Vô Danh chợt đi ra từ phía sau, hướng về Thẩm gia đại công tử ôm quyền cười nói.
"Nhiếp ca, tới đây, cho anh!" Một giây kế tiếp, Thẩm gia đại công tử lấy ra một thỏi vàng, đưa cho Nhiếp Vô Danh.
"Cậu nhìn cậu xem, Thẩm lão đệ, loại quan hệ này của chúng ta, cậu còn khách khí như vậy!" Nhiếp Vô Danh mặt đầy vẻ không vui, sau đó, đem thỏi vàng thu vào.
"Hữu Danh muội muội, cô cũng tới rồi hả?" Sau khi Nhiếp Vô Danh cất kỹ thỏi vàng, lúc này mới chú ý tới Diệp Oản Oản bên cạnh Thẩm gia đại công tử.
"Mới tới." Diệp Oản Oản nói.
Thời điểm Diệp Oản Oản vừa định hỏi thăm Nhiếp Vô Danh Đường Đường có ở nhà hay không, mấy đội nam thanh nữ tú sống lưng thẳng tắp, hướng về nơi này đi tới.
"Học viện lính đánh thuê Xích Diễm..."
"Học viện lính đánh thuê Tinh Dương..."
"Học viện lính đánh thuê Triệu Vân..."
Nhìn thấy đội nam nữ lính đánh thuê trẻ tuổi này, không ít người chung quanh phát ra từng tiếng thán phục.
Mấy đội nam nữ trẻ tuổi này, tất cả đều là học viên - sát thủ cấp S hàng đầu của tam đại học viện.
Thậm chí, còn phát hiện ra học viên là sát thủ cấp SSS!
"Thẩm sư huynh, chúng tôi tới rồi... Chúc anh... Chúc anh... Chúc anh chia tay vui vẻ!" Một vị học viên lính đánh thuê Xích Diễm cấp SSS trong số đó, nhìn về phía Thẩm gia đại công tử. Vốn muốn nói một câu chúc phúc, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm được từ thích hợp, chỉ có thể chúc phúc đúng sự thật, mặt đầy vẻ lúng túng.
Thẩm sư huynh?
Diệp Oản Oản hơi sững sờ, hướng về Nhiếp Vô Danh nhỏ giọng nói: "Cái gã Thẩm gia đại công tử này, cũng là học viên của học viện Xích Diễm...??"