Trong nháy mắt khi Đường Đường dứt tiếng, hiện trường yên lặng quỷ dị chừng mấy giây.
Ngay cả thần sắc khéo léo trước sau như một của Nhiếp Linh Lung cũng biến đi vài phần.
Một bên, Thẩm Thiên Trần biểu cảm đầy thán phục, "À! Ồ!!" một tiếng.
Giờ phút này, hắn đã hiểu rõ, tiểu nãi oa này thì ra là con trai của "Nhiếp Vô Ưu", Bạch Phong phỏng chừng chẳng qua chỉ là mẹ nuôi của nó. Cố ý nói như vậy, là muốn để cho hắn hết hi vọng. Ai ngờ đâu có một cao nhân vượt qua hẳn lũ phàm phu tục tử như hắn, căn bản cũng không quan tâm những thứ này.
Mới vừa rồi tên tiểu tử này ở bên cạnh Bạch Phong rõ ràng giống như một tiểu bạch thỏ vô hại, giờ phút này lại bỗng nhiên biến thành một người khác. Thần sắc cao lãnh trong con ngươi hoàn toàn vượt qua tuổi tác.
Chậc chậc, không hổ là cháu ngoại nhỏ của Nhiếp gia nha...
Lại nói, "Cha ruột của cháu ngoại bảo bối của Nhiếp gia là ai?" vẫn là một trong thập đại bí ẩn chưa có lời đáp của Độc Lập Châu đấy…
"Đường Đường!" Nhiếp gia chủ nhìn chằm chằm đứa cháu ngoại vô cùng được yêu thương cưng chiều của mình, lần đầu tiên đổi sắc mặt.
Nhiếp phu nhân cũng nhăn đầu lông mày lại, "Đường Đường... Không thể nói với dì của con như vậy!"
Nhiếp Linh Lung không thèm để ý chút nào, vô cùng hiền hòa mở miệng nói, "Cha, mẹ, con không sao! Đường Đường còn nhỏ, nó có thể biết cái gì?"
"Nhiếp Vô Ưu" lập tức thừa cơ làm khó dễ, kích động nói, "Đường Đường! Con thật sự là quá đáng! Con bất kính với ta, coi ta không ra gì thì coi như xong đi! Nhưng con lại nói dì Linh Lung lâu nay vẫn một mực chiếu cố con như vậy! Con làm sao có thể nói như vậy đối với cô ấy!"
"Nhiếp Vô Ưu" nói xong, hướng về phương hướng của Diệp Oản Oản nhìn một cái, lời nói càng thêm kịch liệt, "Cả ngày cùng một người ngoài lăn lộn ở chung một chỗ, còn không để ý người nhà lo lắng, theo ả ta đi ra ngoài chạy loạn! Con ăn cây táo, rào cây sung như vậy, vẫn tính là người của Nhiếp gia chúng ta sao?"
Nghe được một câu nói cuối cùng này, trực tiếp khiến cho sắc mặt của Diệp Oản Oản lạnh xuống.
Nhiếp phu nhân nhíu nhíu mày lại, cảm thấy lời nói của con gái quá nặng nề. Nhưng một bên là cháu ngoại ruột, một bên là con gái mà bà vẫn luôn lấy làm hổ thẹn. Môi hở răng lạnh, bà cũng quả thực không đành lòng hà trách...
Đang lúc này, Diệp Oản Oản đột nhiên đi tới trước mặt Kỷ Tu Nhiễm, từ trong tay anh ta đem chiếc bánh ngọt hôm nay Đường Đường làm cầm tới, trực tiếp đi thẳng về phía "Nhiếp Vô Ưu".
"Ngươi... Ngươi làm cái gì?" "Nhiếp Vô Ưu" đang bày vẻ ‘ta đây là mẹ thiên hạ’, vênh váo tự đắc mắng chửi người khác, thấy Diệp Oản Oản đột nhiên ép tới gần, khí tức nguy hiểm đáng sợ kia khiến cho ả ta theo bản năng mà lui về phía sau một bước.
Một bên Nhiếp Vô Danh thấy vậy lau lau mặt, trong lòng không nhịn được chửi "mẹ nó" một tiếng. Trời má, khí thế hai người này, căn bản không cách nào sánh được với nhau.
Nữ nhân hèn mọn như vậy, thật sự là em gái của hắn?
Rõ ràng Hữu Danh lão bản lại càng giống với em gái Nhiếp Vô Ưu của hắn hơn!
Thấy Diệp Oản Oản đột nhiên xách một cái hộp trong tay, sát khí khắp người đi về phía "Nhiếp Vô Ưu", thần sắc gia chủ Nhiếp gia nhất thời căng thẳng, quản gia và đám hộ vệ cũng tiến vào trạng thái phòng bị.
Diệp Oản Oản đi tới trước mặt "Nhiếp Vô Ưu", không nói hai lời, trực tiếp cầm hộp bánh ngọt trong tay kia đập vào dưới chân "Nhiếp Vô Ưu".
"A ——!!!" "Nhiếp Vô Ưu" bị một lớp bánh kem tung tóe bắn đầy chân, không khỏi hét lên một tiếng, "Bạch Phong! Ngươi điên rồi! Ngươi quả thật là khinh người quá đáng!"
"Nhiếp Vô Ưu" ủy khuất không thôi, hướng về Nhiếp phu nhân và Nhiếp gia chủ nhìn lại.
Mọi người vốn còn tưởng rằng là vũ khí gì, đều đã chuẩn bị động thủ, lại không nghĩ rằng thứ Diệp Oản Oản ném lại là một cái bánh ngọt, thần sắc khó tránh khỏi đều có chút kinh ngạc...
Diệp Oản Oản làm xong những thứ này, mặt không đổi sắc mà mở miệng nói với "Nhiếp Vô Ưu": "Nhìn một chút đi!"
"Nhiếp Vô Ưu" cùng những người khác theo bản năng hướng về chiếc bánh ngọt bị Diệp Oản Oản đập xuống đất, không hiểu Diệp Oản Oản là có ý gì?