Cẩn thận tính một chút, từ khi mình từ Hoa quốc đi tới Độc Lập Châu, đã được một khoảng thời gian. Mà hết thảy mọi thứ phát sinh tại Độc Lập Châu, đều tựa như ảo mộng, cứ như là không chân thật vậy.
Nàng từ một tiểu thư bình thường của Diệp gia tại Hoa quốc, nhảy một cái trở thành nữ ma đầu, đại tỷ của Độc Lập Châu, làm người ta nghe danh đã phát rét…
Thậm chí còn phát hiện ra thân phận thật sự của mình. Ở Độc Lập Châu ngắn ngủi mấy tháng, nhưng đã thay đổi toàn bộ quỹ đạo nhân sinh của nàng.
Đặc biệt là sau khi biết mình là Nhị tiểu thư của Nhiếp gia, Nhiếp Vô Ưu; Diệp Oản Oản càng nóng lòng muốn tìm lại ký ức chính mình đã đánh mất. Nếu như, mình có thể tìm lại ký ức, tất cả các câu đố, hẳn là cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Năm đó, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Chính mình tại sao lại bỏ lại Đường Đường, bỏ lại cha mẹ, bỏ lại toàn bộ Nhiếp gia mà rời khỏi Độc Lập Châu? Đường Đường lại là do chính mình và ai sinh? Hiện nay, còn có thật nhiều bí ẩn bị che giấu ở trong đoạn trí nhớ hiện tại vẫn không thuộc về chính nàng này. Vì vậy, nàng không cách nào tìm được câu trả lời mong muốn.
Còn nữa, trong đầu của mình, trong một thời gian dài đều hiện ra ông ngoại, lại đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Ông ngoại vì sao phải nói dối với mình rằng, cha mẹ đã chết rồi?
Trong lúc Diệp Oản Oản còn đang suy nghĩ miên man, khóe mắt đảo một cái, trong lúc vô tình, lại đọc được cập nhật trạng thái của người nam tử tóc bạc trên điện thoại.
* Chap 795: Diệp Oản Oản được nam tử tóc bạc cứu thoát khỏi sát thủ, và có kết bạn trên ứng dụng QQ để trả phong bì tiền 100 tệ công cứu giúp.
"Haizz, Tiểu Vô Ưu, đồ nhi ngoan của ta, kết quả chết đi nơi nào, thời gian không có đồ nhi ở bên cạnh, thực sự rất nhàm chán..."
Ban đầu, thời điểm ở Hoa quốc, nếu không phải là nam tử tóc bạc này ra tay, hậu quả của chính mình thiết tưởng không hình dung nổi.
"Tiểu Vô Ưu..."
Diệp Oản Oản lẩm bẩm trong miệng, cái gọi là Tiểu Vô Ưu trong miệng nam tử tóc bạc này, sẽ không phải chính là Nhiếp Vô Ưu đấy chứ?
Với thân thủ của nam tử tóc bạc mà nói, tuyệt đối không thể nào là người nước Hoa. Nếu như nói là người Độc Lập Châu, vậy hẳn là đúng rồi.
Lúc này, Diệp Oản Oản có linh cảm, nhắn một tin qua cho nam tử tóc bạc: "Có ở đây không?"
Độc Cô Cầu Bại: "Ta đã chết, có chuyện đốt tiền giấy vàng mã. Nếu như ngươi không đốt vàng mã, đi vệ sinh sẽ bị hết giấy vệ sinh, nếu dùng vòi xịt sẽ hết nước."
Diệp Oản Oản: "???"
Độc Cô Cầu Bại: "Ta đã chết, có chuyện đốt tiền giấy vàng mã. Nếu như ngươi không hóa vàng mã, đi vệ sinh sẽ bị hết giấy vệ sinh, nếu dùng vòi xịt sẽ hết nước."
Diệp Oản Oản có chút cạn lời, cái tên này thật chẳng lẽ là sư phụ mình... Có cần phải khủng bố như vậy hay không?
Diệp Oản Oản nhắn mười mấy tin, nhưng nam tử tóc bạc cũng không trả lời, vẫn là dòng tin nhắn kia, tựa hồ là cài chức năng trả lời tự động.
Bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản chỉ có thể buông tha, chờ sau khi nam tử tóc bạc nhận được tin nhắn lại trả lời.
"Phong tỷ!"
Bỗng nhiên, Bắc Đẩu chạy chầm chậm, vọt vào phòng làm việc.
Diệp Oản Oản tiện tay đem điện thoại di động buông xuống, liếc nhìn Bắc Đẩu một cái: "Sao vậy?"
"Phong tỷ, đệ nghe nói, buổi tối tỷ hẹn Tu La Chủ đi uống rượu?" Bắc Đẩu mặt đầy thần bí.
"Làm sao cậu biết?" Diệp Oản Oản có chút không hiểu.
"Dĩ nhiên là biết rồi, hiện tại tên Khương Viêm đó, đi khắp nơi tuyên truyền nói tỷ là nữ ma đầu, câu dẫn Tu La Chủ, thậm chí dùng tánh mạng của hắn uy hiếp Tu La Chủ. Vạn bất đắc dĩ, Tu La Chủ mới đáp ứng." Bắc Đẩu mở miệng nói.
Diệp Oản Oản: "..."
Vạn vạn không ngờ tới, cái tên Khương Viêm đó cũng là một đứa to mồm.
"Phong tỷ, chi bằng buông tay đi! Tu La Chủ cũng không dễ trêu chọc; Lại nói, người ta cũng không thích nữ nhân. Tu La Chủ đối với Kỷ Hoàng đây chính là một lòng một dạ, tình so với kim loại còn kiên cố hơn. Chúng ta sẽ thành toàn cho Tu La Chủ và Kỷ Hoàng đi, đừng để đến lúc đó đều đắc tội với cả hai phe rồi, bọn họ liên thủ làm thịt Không Sợ Minh chúng ta. Chuyện này Không Sợ Minh chúng ta quả thực chịu không nổi đâu!" Bắc Đẩu vẻ mặt chân thành khuyên Diệp Oản Oản.