Lời này nghe... Làm sao lại có chỗ nào đó sai sai!
Nói xong, Diệp Oản Oản trước ánh mắt nhìn của một đám thành viên Không Sợ Minh, kéo người đi tới một góc quầy rượu ngồi xuống.
Khương Viêm một tấc cũng không rời, giống như một vị thần giữ cửa, đứng ở sau lưng hai người, bên cạnh chiếc bàn.
Bị “thần giữ cửa” nhìn chằm chằm, Diệp Oản Oản ngược lại cũng không thèm để ý, nên làm gì cứ làm cái đó.
Cách đó không xa, một đám người của Không Sợ Minh trong lòng vẫn còn sợ hãi, thở phào nhẹ nhõm.
"Làm tôi sợ muốn chết!"
"Còn không phải sao, không nghĩ tới lại sẽ gặp phải Minh chủ cũng tới bên này!"
Lạc Lâm Na cũng sắp khóc, vội vàng bưng một ly rượu lên uống vào, tự an ủi: "Người sắp bị hù chết chính là tôi, có được không? Lão nương có thể trở lại, quả thật là kỳ tích!"
Dù sao mới vừa rồi cũng coi như là đoạt thức ăn trước miệng cọp đấy!
Bắc Đẩu cười ha hả ném hạt dưa vào trong miệng, "Đây mà chỉ là hù chết? Vậy nếu như cô biết người cô mới vừa trêu ghẹo là ai, hẳn không phải là hồn phi phách tán sao?"
"Ặc... Người đàn ông tôi mới vừa trêu ghẹo... là ai?" Lạc Lâm Na không hiểu.
Bắc Đẩu nháy mắt một cái, "Cô đoán xem!"
Lạc Lâm Na không lời nói, "Tôi nói này Bắc ca, loại thời điểm này cậu cũng đừng thừa nước đục thả câu."
Bắc Đẩu cười nói, "Thôi! Thà rằng cô đừng nên biết, nếu biết được e là sẽ bị hù đau tim mất!"
Lạc Lâm Na uống một hớp Whiskey, đỉnh lông mày khẽ nhếch lên, "Rốt cuộc là ai vậy? Nếu không phải bởi vì nam nhân kia được Minh chủ coi trọng, toàn bộ Độc Lập Châu, còn không có mấy người nam nhân mà tôi không dám trêu ghẹo, có được không? Trừ phi hắn ta là Tu La Chủ!"
Lạc Lâm Na thuận miệng tăng thêm câu cuối cùng kia.
Bắc Đẩu nhìn chằm chằm nàng, cho nàng một ánh mắt ý vị thâm trường, ngay sau đó mở miệng yếu ớt nói: "Chúc mừng cô, đáp án đúng!"
"Phụt…!!!" Lạc Lâm Na trong nháy mắt sặc một cái, ho đến kinh thiên động địa, âm thanh cơ hồ muốn xông lên tận trần nhà, "Cậu!! Nói!! Cái!! Gì!!!!!!"
Bắc Đẩu bộ dáng nhìn có chút hả hê: "Tôi nói... Người mới vừa rồi cô trêu ghẹo... Chính là Tu La Chủ!"
"Cậu con mịa nó trêu chọc tôi sao? Hắn... Hắn là Tu La Chủ???" Lạc Lâm Na quả thật là hoài nghi nhân sinh.
Bắc Đẩu lườm nàng một cái, "Cho xin đi, một đoạn thời gian trước tôi chính mắt gặp, còn có thể nhận sai?"
"Mẹ nó! Minh chủ lần này chơi cũng quá lớn rồi đó? Không đúng... Đây không phải là trọng điểm!" Lạc Lâm Na run bần bật, sắc mặt trắng bệch: "Hay là... Tôi dùng cái roi này... Trực tiếp treo cổ cho xong?"
"Trời ạ! Nam nhân kia là Tu La Chủ... Thật hay giả vậy?"
"Minh chủ có phải là hẹn Tu La Chủ nói chuyện chính sự hay không?"
"Híc, như thế này sao có thể là chính sự? Chính sự sẽ giữa đêm hẹn người ta tới quầy rượu? Chúng ta đừng tự lừa mình dối người như vậy chứ..."
"Khặc khục..."
"Gào gào gào ——!! Minh chủ chúng ta rốt cuộc đang nói gì vậy?" Mọi người sau khi khiếp sợ, toàn bộ đều tò mò không thôi mà nhìn chằm chằm góc bàn đối diện kia.
Cùng lúc đó, đối diện, Diệp Oản Oản mỉm cười nhìn nam nhân trước mặt: "Tu La Chủ đại nhân, nhiều ngày không gặp, có nhớ tới tôi không?"
Trong quán rượu, tiếng nhạc đột nhiên nổi lên đinh tai nhức óc. Nhìn về đối diện, nam nhân chỉ thấy đôi môi của thiếu nữ khép khép mở mở, cũng không nghe rõ nàng nói cái gì, chân mày hơi hơi cau lại.
Diệp Oản Oản thấy vậy, tựa hồ là đã sớm nghĩ tới, bỗng nhiên xít lại gần đến bên tai nam nhân, lặp lại một lần, "Nhiều ngày không gặp, Tu La Chủ đại nhân có nhớ tôi không?"
Cô gái đột nhiên đến gần, khí tức ấm áp nhẹ nhàng phả vào tai anh, âm thanh vừa mềm lại vừa ngọt. Nam nhân chỉ cảm thấy như có một dòng điện theo đầu dây thần kinh nhảy lên, sống lưng nhất thời cứng đờ, theo bản năng mà lui về phía sau.