Đại hội luận bàn võ đạo của học viện Xích Diễm, thông thường mà nói, phần lớn đều là cấp B, hoặc phải từ cấp B trở lên mới tham gia.
Tất nhiên, lính đánh thuê cấp D cũng không bị hạn chế, nhưng cơ hồ tất cả lính đánh thuê cấp D, cũng sẽ không tự chuốc lấy nhục nhã.
Chung quanh, lính đánh thuê đông đảo.
Trong đó một số vị lính đánh thuê, sau khi nhìn thấy Diệp Oản Oản ra sân, đồng loạt mở to cặp mắt.
Mấy ngày trước đây, Diệp Oản Oản một thân một mình hoàn thành hai nhiệm vụ cấp A, không ít học viên khác tận mắt nhìn thấy. Nhưng số lượng lính đánh thuê tại học viện Xích Diễm quá nhiều, phần lớn cũng không biết chuyện này, chỉ nhận định rằng một cô nàng học viên cấp D quá mức vô tri, dám can đảm tham gia loại tỷ thí luận bàn võ đạo này.
...
Giờ phút này, khu khách quý, Kỷ Tu Nhiễm ngồi ở bên cạnh Cung lão, bất ngờ cùng mở miệng tán gẫu với ông. Mà ánh mắt Tu La Chủ bên cạnh Lôi Hạ, lại một khắc không rời, nhìn chằm chằm vào bên dưới, chính là hình ảnh Diệp Oản Oản đang bước lên lôi đài.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản đã vào vị trí thi đấu.
"Số 11 Lý Hạc, lính đánh thuê cấp C."
Nam nhân liếc nhìn Diệp Oản Oản một cái, khóe miệng nhẽ nhếch lên đầy khinh thường.
Vận khí của mình có phần cũng cũng quá tốt rồi đi! Toàn bộ học viện Xích Diễm, phỏng chừng cũng chỉ có một vị lính đánh thuê cấp D này tham gia Đại hội giao lưu luận bàn năm nay! Vậy mà mình có thể gặp được, hí hí, vậy khác nào được tặng không điểm thưởng rồi!
"Số 8, Diệp Oản Oản, lính đánh thuê cấp D." Diệp Oản Oản đáp lại gã ta.
"Ha ha, một lính đánh thuê cấp D như cô, lại có thể có dũng khí tới tham gia Đại hội giao lưu luận bàn lần này, can đảm lắm! Bất quá, cô yên tâm đi, tôi sẽ hạ thủ lưu tình."
Nam nhân ha ha cười một tiếng, nói xong, bước tới một bước, trong nháy mắt chạy như bay về phía Diệp Oản Oản.
Loại lính đánh thuê cấp C này, ở bên trong học viện Xích Diễm, dĩ nhiên là mạnh hơn so với lính đánh thuê cấp D. Nhưng về bản chất cũng không có gì khác nhau, dù sao cũng chỉ hơn kém nhau có một cấp bậc.
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, trong phút chốc, đem tất cả tâm tư thu liễm lại.
Hết thảy cảnh tượng trong cái thế giới này, ở trong mắt Diệp Oản Oản, toàn bộ phảng phất như chậm lại.
Ngày trước, thời điểm tại Tư gia Hoa quốc, Diệp Oản Oản đã có sẵn loại năng lực này. Khi đó Diệp Oản Oản còn cho rằng chính mình kỳ tài võ đạo. T ruyen F ull . Vn Nhưng mà từ tình huống hiện tại mà xem, đây chính là năng lực của chính mình, Nhiếp Vô Ưu, trước khi bị trải qua Ký Ức Bao Trùm.
Theo người ngoài, Diệp Oản Oản cứ y như một bức tượng đứng ở một góc lôi đài. Nàng đứng lẳng lặng, không có chút cử động nào. Trong khi đó số 11 Lý Hạc kia thì ngược lại, tốc độ cực nhanh, tấn công Diệp Oản Oản.
"Cô nàng lính đánh thuê cấp D kia, không phải là bị dọa sợ rồi đấy chứ?"
Trong đám người, một vị lính đánh thuê thuận miệng nói một câu, bốn phía không ít người cười rộ.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn truyền khắp toàn trường.
Trong ánh mắt đầy quái dị của mọi người, lính đánh thuê số 11 Lý Hạc, còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì đã…tạch. Hắn vừa tới bên người Diệp Oản Oản, đánh ra một quyền, vậy mà Diệp Oản Oản trước đó không nhúc nhích, đã trong nháy mắt bắt lấy cánh tay hắn, đầy thô bạo và nghiền ép đem hắn từ trên lôi đài ném ra ngoài.
"Số 11 Lý Hạc rơi xuống lôi đài, số 8 Diệp Oản Oản thắng!"
Cơ hồ trong nháy mắt, trọng tài đứng dậy, tuyên bố với mọi người kết quả.
"Tôi không phục!"
Lý Hạc xoa xoa cái mông, thần sắc cứ y như vừa mới ăn cứt xong, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản. Một nam tử hán béo tốt như mình, lại có thể bị một cô gái, lại còn chỉ là cấp D, ném thẳng xuống lôi đài.
Mà mình nặng tới 85 – 90 kg lận đó! Không lẽ bấy lâu nay vỗ béo cho thân hình này thực chỉ để “nuôi lấy phân” thôi hay sao?
"Xem như cô lợi hại, lại có thể cố ý đứng yên bất động, làm cho tôi mất cảnh giác..." Lý Hạc chỉ vào Diệp Oản Oản, vô cùng đau thương. Hu hu, lật thuyền trong mương cạn rồi!
Cô ả lính đánh thuê cấp D đáng ghét này! À mà thôi…cũng do mình bất cẩn sơ suất trước mà!