Đối mặt với một con tửu quỷ như vậy, một chưởng này bổ xuống, đủ để chấn vỡ óc của đối phương.
"Không tốt..."
Thấy vậy, Lý Tân và không ít lính đánh thuê cấp D ở cùng ký túc xá với Diệp Oản Oản đồng loạt biến sắc.
Nhưng mà, chỉ nghe một tiếng “Uỳnh…!!!” thật lớn.
Mọi người ở đây, trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy Diệp Oản Oản ngồi ở trên lôi đài, tay trái nâng cằm lên, tay phải cũng vô cùng hời hợt, nắm lấy một chưởng “trí mạng” của Mạnh Khả.
Thấy vậy, Mạnh Khả hơi nhíu mày, vốn muốn hất bàn tay phải của Diệp Oản Oản ra. Chỉ bất quá, vô luận nàng dùng lực như thế nào, bàn tay phải của Diệp Oản Oản vẫn như là miệng cọp vậy, nắm chặt đến mức không có cách nào thoát khỏi!
Rất nhanh, Diệp Oản Oản chủ động đem bàn tay phải buông ra, lực quán tính khiến cho Mạnh Khả lùi về sau mấy bước.
"Tìm chết!"
Một giây kế tiếp, Mạnh Khả bước tới một bước, chưởng kích rơi xuống như mưa.
"Ầm"!
"Bịch"!
Trên lôi đài, mặc cho chiêu thức của Mạnh Khả tung ra như mưa, Diệp Oản Oản chỉ ngồi tại chỗ không di chuyển, bàn tay phải giơ lên, tùy ý đỡ lấy toàn bộ.
Mọi người chỉ thấy, tất cả các chiêu thức của Mạnh Khả đều bị Diệp Oản Oản tùy tiện hóa giải.
Mặc cho cô ta linh động như báo, hung mãnh tựa như hổ, cũng đều vô dụng.
"Cái gì..."
Mạnh Khả hơi biến sắc mặt, đây là có chuyện gì xảy ra?
Đừng nói chi là Mạnh Khả, tất cả mọi người ở đây đều không cách nào hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
"Sao... Ngươi đánh đủ chưa?"
Bỗng nhiên, Diệp Oản Oản vẫn luôn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích chút nào, tựa như cười mà không phải cười, nhìn chằm chằm Mạnh Khả.
"Tìm chết!"
Mạnh Khả quát lên một tiếng, đem lực đạo toàn thân ngưng tụ vào trong lòng bàn tay, tốc độ nhanh như chớp, lập tức đánh về phía Diệp Oản Oản.
"Bạch"!
Mọi người chỉ thấy, cánh tay phải của Diệp Oản Oản khẽ nhấc lên, vô cùng hời hợt điểm một ngón tay ra.
"Vèo"!
Một ngón tay này xẹt qua không khí, trong mơ hồ, có tiếng xé gió truyền ra.
"Ầm"!
Một giây kế tiếp, Mạnh Khả sắc mặt trắng bệch, kêu thảm một tiếng trong miệng, toàn thân giống như diều đứt dây, bị một ngón tay của Diệp Oản Oản, lúc này vẫn ngồi yên ở trên lôi đài, đánh bay.
Lập tức, Mạnh Thiên cách đó không xa, tay mắt lanh lẹ, trong nháy mắt tiến lên một bước, một tay đỡ lấy Mạnh Khả.
Vào giờ phút này, tất cả âm thanh ồn ào náo động dưới đài, toàn bộ đều im bặt.
Yên tĩnh như chết, không một tiếng động.
Diệp Oản Oản chỉ dùng một ngón tay, đánh bay đồ đệ Mạnh Khả của trưởng lão Lôi Hạ…
"Túy... Túy quyền!"
Không biết người nào đó kêu lên một tiếng.
"Con bà nó... Túy quyền là quyền gì? Thật chẳng lẽ là túy quyền? Làm sao có thể..."
Toàn trường rì rầm xôn xao.
Khu khách quý, Cung lão trong nháy mắt đứng dậy, khó tin nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
Hai ngày học được Đại Bi Chưởng của mình, chỉ một ngón tay đã đánh bay Mạnh Khả...
...
"Hai người các ngươi..." Trên lôi đài, Diệp Oản Oản vẫn ngồi trên mặt đất, nhưng lại hướng về Mạnh Khả và Mạnh Thiên ngoắc ngoắc ngón giữa: "Cùng lên đi!"
"A... Ngươi thật đúng là vội chạy đi đầu thai nha!"
Khóe miệng Mạnh Thiên hơi hơi dương lên, bẻ bẻ cổ, nhanh chân đi về phía Diệp Oản Oản. Mạnh Khả lại vòng sang một bên đánh phụ công, đem tất cả đường lui của Diệp Oản Oản lấp kín.
Đi tới bên người Diệp Oản Oản, Mạnh Thiên khinh thường cười lạnh, mới vừa định nói gì đó.
"Phụt"!
Trước mắt hắn tàn ảnh lóe lên, cùng lúc đó, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, từ trong miệng Mạnh Thiên phun ra một ngụm máu, bay ra bên ngoài.
Khóe miệng Diệp Oản Oản trề ra, bĩu môi đầy khinh thường, túm lấy chân phải của Mạnh Thiên, quật hắn ta xuống dưới mặt đất.
"Ầm"!
Thân thể của Mạnh Thiên, bị Diệp Oản Oản hung hăng quật ngã sóng xoài trên lôi đài.
"A!"
Từ trong miệng Mạnh Thiên phát ra tiếng kêu gào như heo bị cắt tiết.
Trong ánh mắt sững sờ của mọi người, Diệp Oản Oản tung một cước giẫm ở trên cánh tay trái của Mạnh Thiên, tiếng xương nát vụn trong nháy mắt vang lên.