Những gì Diệp Oản Oản nói, nói nhanh cho nó vuông là ngụy biện, nhưng cũng có phần nào sự thật. Diệp Oản Oản cũng không hề xúc phạm quy tắc, mà là do quy tắc của học viện còn có sơ hở.
"Viện trưởng, vãn bối có mấy lời, không biết có nên nói hay không?" Bỗng nhiên, Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía viện trưởng Xích Diễm, mở miệng nói.
Nghe tiếng, viện trưởng Xích Diễm khẽ vuốt cằm, hướng về Kỷ Hoàng đáp: "Kỷ Hoàng không nên khách khí, có lời gì cứ nói thẳng là được!"
"Viện trưởng, đệ tử Diệp Oản Oản của học viện Xích Diễm, đích xác là đã giết chết một vị lính đánh thuê cấp S. Nhưng Diệp Oản Oản chỉ là một lính đánh thuê cấp D, đúng như cô ấy nói, lấy một chọi hai, lại còn là hai vị lính đánh thuê cấp S, có lẽ thật sự có chút áp lực. Cho nên, cô ấy mới không thể kiểm soát tốt được kỹ năng trong lúc giao đấu. Hơn nữa, tôi cho rằng, là cái tên Mạnh Thiên kia nổi sát tâm trước, chỉ tiếc thực lực không đủ, bị Diệp Oản Oản giết ngược. Tôi cho là, Diệp Oản Oản vô tội." Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng cười nói.
Kỷ Tu Nhiễm cũng không nói tới bất kỳ chỗ sơ hở nào của quy tắc. Các quy tắc này dù gì cũng là do viện trưởng Xích Diễm quy định, nếu như Kỷ Tu Nhiễm nhiều lần nói tới quy tắc, ngược lại cũng không mấy giữ thể diện cho viện trưởng.
Viện trưởng Xích Diễm khẽ vuốt cằm, chợt nhìn về phía Tu La Chủ, mở miệng hỏi: "Tu La Chủ nghĩ như thế nào?"
Nghe câu hỏi này, nam nhân nhìn về phía viện trưởng Xích Diễm, chỉ một thoáng trầm tư, lúc này mới lên tiếng: "Tôi cho là, Kỷ Hoàng nói đúng!"
Cung lão: "..."
Trưởng lão Lôi Hạ: "..."
Toàn bộ lính đánh thuê và các cao tầng của học viện Xích Diễm trố mắt nhìn nhau. Ở Độc Lập Châu, không phải mọi người đều đồn là Kỷ Hoàng và Tu La Chủ như nước với lửa sao? Hai người này... làm sao nhìn... Luôn có cảm giác có chỗ nào đó sai sai!!
Diệp Oản Oản: "..."
Trưởng lão Lôi Hạ nhìn Tu La Chủ một cái, chợt thu hồi lại ánh mắt. Hắn làm sao có thể ngờ được hôm nay mời Tu La Chủ qua đây, đã không giúp mình thì thôi, ngờ đâu lại còn phá đám…
Chỉ tiếc, người đàn ông trước mặt này là Tu La Chủ, mình cũng không có cách nào trở mặt với hắn ta.
Hồi lâu sau, viện trưởng Xích Diễm nhìn về phía Diệp Oản Oản trên lôi đài, khẽ vuốt cằm nói: "Được, Diệp Oản Oản, chỉ một lần này mà thôi, lần sau không được phá lệ. Sau này, mỗi một lần tổ chức Đại hội luận bàn tỷ thí võ đạo, đều không thể uống rượu."
Nghe viện trưởng Xích Diễm phán quyết, Diệp Oản Oản lập tức mỉm cười đáp lại. Lại nói, cái vị viện trưởng Xích Diễm này quả thực sự là công bình công chính, chịu nói đạo lý…
"Tiếp tục tỷ thí." Viện trưởng Xích Diễm tiếp tục mở miệng nói.
Diệp Oản Oản: "..." Mình cũng không thể uống rượu, vậy thì còn cái gì mà tỷ với chả thí... Nhận thua là được rồi!
Từ tình hình trước mắt mà nói, còn dư lại tám vị lính đánh thuê cấp S, đều có thực lực kinh người. Nếu như mình không uống rượu, căn bản không có bất kỳ cơ hội thắng nào. Một điểm này là không thể nghi ngờ.
"Diệp Oản Oản, trận đánh vừa rồi ngươi đã giành chiến thắng, có thể tiếp tục khiêu chiến! Mãi đến khi nào chiến bại mới thôi." Rất nhanh, trọng tài lên đài, hung ác trợn mắt lườm Diệp Oản Oản một cái, tuyên bố đầy lạnh lùng. Mối thù giết phượng, không đội trời chung!
"Không khiêu chiến có được hay không?" Diệp Oản Oản mở miệng hỏi.
Mình đã tiến vào thập cường, có tiếp tục thi đấu hay không, ý nghĩa cũng không lớn!
"Không được! Đây là quy tắc, ngươi phải tuân thủ!" Trọng tài nói.
Diệp Oản Oản: "..." Đây là ăn thiệt thòi vì quy tắc rồi...
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ, ánh mắt đảo về khu ghế ngồi của thập cường, tùy tiện chỉ vào một vị lính đánh thuê cấp S.
Diệp Oản Oản đã dự định sẵn sàng, thời điểm bắt đầu tỷ đấu, chính mình liền trực tiếp dứt khoát nhận thua, đỡ mắc công bị treo lên đánh.
Rất nhanh, một vị nam nhân trẻ tuổi từ vị trí thập cường đi xuống, leo lên lôi đài, cùng mặt đối mặt với Diệp Oản Oản.
"Ta..."
Diệp Oản Oản nhìn vị lính đánh thuê cấp S trước mặt, mới vừa muốn mở miệng nhận thua...