Mắt thấy nam tử mặc trường bào màu hoàng kim nhanh chân rời đi, đám lính đánh thuê còn lại trố mắt nhìn nhau.
Nam nhân mới vừa rời đi, đã thuộc về lính đánh thuê cấp S trung đẳng, trong số lính đánh thuê cấp S tại học viện Xích Diễm, có thể được xếp vào hàng trung lưu.
Tại học viện Xích Diễm, thực lực của học viên lính đánh thuê cấp S không đồng đều. Loại như Mạnh Thiên, nếu như gặp phải lính đánh thuê cấp S đứng đầu, trong nháy mắt sẽ bị giết chết.
Lần Đại hội luận bàn võ đạo này, chỉ có lính đánh thuê cấp S trung đẳng trở xuống. Mấy vị cấp cao khác, cơ hồ một người cũng không tới, hầu như toàn bộ đều ở bên ngoài làm nhiệm vụ.
"Được rồi, thực lực của vị sư huynh vừa nãy, là cao nhất trong số chúng ta. Ngay cả anh ấy cũng đầu hàng... vậy tôi cũng không đánh đâu!" Một vị lính đánh thuê cấp S trong đám nhìn về phía trọng tài: "Tôi nhận thua."
"Tôi cũng nhận thua..."
Mắt thấy mấy vị lính đánh thuê cấp S còn lại toàn bộ đều nhận thua đầu hàng, lính đánh thuê cao lớn thô kệch mặt đầy mộng bức. Toàn bộ cứ như vậy đầu hàng sao? Còn chưa đánh mà, làm sao biết nhất định sẽ thua?
Lại nói, cho dù thực lực của nữ nhân kia mạnh, nhưng bọn họ nhiều lính đánh thuê cấp S như vậy, nếu như là toàn lực đánh một trận, ai thắng ai thua cũng chưa biết chừng.
"Cậu thì sao, có chiến hay không?"
Rất nhanh, trọng tài hướng về người duy nhất trong số thập cường hỏi.
Nghe hỏi vậy, lính đánh thuê cao lớn thô kệch hơi sững sờ.
"Mắc cười!" Tráng hán nhìn chằm chằm trọng tài, cười lạnh một tiếng: "Dĩ nhiên là chiến rồi!"
"Vậy hãy nhanh lên một chút!" Trọng tài mở miệng nói.
Trọng tài vừa dứt tiếng, tráng hán lại bỗng nhiên lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
"A lô... Sao vậy? Là tôi đây, ừ... Cái gì! Được, tôi đến ngay!" Sau khi tráng hán cúp điện thoại, mặt đầy vẻ lo lắng: "Không được! Bạn của tôi gặp tai nạn giao thông rồi, cần truyền máu gấp! Máu của tôi vừa vặn tương thích, tôi phải đi cứu bạn đây!"
Nghe tráng hán nói vậy, toàn trường lâm vào yên lặng, không một tiếng động.
Trọng tài: "..."
Diệp Oản Oản: "..."
Tất cả mọi người: "..."
Tráng hán lườm Diệp Oản Oản một cái, lạnh lùng nói: "Coi như ngươi vận khí tốt... Vị sư muội này, nếu như hôm nay không phải là vì bạn ta gặp tai nạn giao thông, mất nhiều máu... Hừ, ngươi hiểu mà!"
Diệp Oản Oản: "..." Ngươi con mịa nó, điện thoại cầm ngược rồi kìa!
Lúc này, trọng tài lên lôi đài tuyên bố: "Tỷ thí luận bàn võ đạo năm nay, Diệp Oản Oản giành vị trí quán quân, tạo nên kỷ lục mới, thắng liên tiếp 37 trận, không một lần bại. Giành được 5.000 điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự vì đã phá kỷ lục, 10.000 điểm vì giành được vị thứ nhất, tổng cộng là 15.000 điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự!"
Nghe trọng tài tuyên bố, toàn trường trên dưới là một loạt tiếng xôn xao.
"Phá kỷ lục? Con bà nó! Bất tri bất giác, Diệp Oản Oản lại có thể thắng liên tiếp 37 trận, không một lần bại, trâu bò..."
"Nhiếp Vô Ưu năm đó, dường như cũng chỉ có 23 trận toàn thắng, sáng lập ra kỷ lục đầu tiên của đại hội..."
"Bất quá, đại hội năm đó, chất lượng cũng quá cao rồi! Trừ lính đánh thuê cấp S đứng hàng đầu ra, còn có lính đánh thuê cấp SS tham gia..."
"Nhiếp Vô Ưu đích xác là lợi hại, nhưng vậy thì đã sao? Còn không phải sau đó cũng bị chính em gái Nhiếp Linh Lung của mình vỗ vào trên bờ cát hay sao?"
"Sư phụ của Nhiếp Vô Ưu là Cung lão, sư phụ của Nhiếp Linh Lung chính là trưởng lão Lôi Hạ. Năm đó sau khi Cung lão dạy ra một vị Nhiếp Vô Ưu, thật là uy phong bậc nào, sáng lập quá nhiều kỷ lục của học viện lính đánh thuê Xích Diễm. Nhưng tiếc là, sau đó đều bị Nhiếp Linh Lung phá."
"Không sai, Nhiếp Vô Ưu so với Nhiếp Linh Lung, cũng có chênh lệch không nhỏ mới đúng."