"Diệp tổng, mọi người đều biết, cô là người của Diệp gia, cha và anh trai của cô đang bị truy tố, tội danh là sát hại cha của Diệp Y Y. Bây giờ, cũng coi như là có chứng cớ xác thật. Mà hiện nay, Diệp tổng cô lại dùng loại thủ đoạn giống như là trả thù này để đoạn tuyệt sự hợp tác và đầu tư của Tinh Thần Giải Trí đối với Hoàng Thiên Giải Trí…
Dù gì thì Hoàng Thiên Giải Trí cũng là tâm huyết của Diệp gia. Hơn nữa, năm đó cha của cô là Tổng Giám đốc của Hoàng Thiên Giải Trí, sau đó bởi vì tham ô công quỹ để trả nợ và dính líu tới xã hội đen mà bị đuổi ra khỏi Diệp gia. Mà bây giờ hết thảy Diệp tổng cô đang làm, là vì trả thù sao…?
Nhưng nếu như cô đúng là vì trả thù, tôi cảm thấy Diệp gia cũng không hề làm gì sai, bên sai ngược lại là cô và cha mẹ của cô, cùng với huynh trưởng Diệp Mộ Phàm!"
Sau khi gã phóng viên này đặt câu hỏi, ánh mắt của toàn trường lại lần nữa rơi vào trên người của Diệp Oản Oản.
Trong mắt Diệp Y Y lóe lên ý cười lạnh như băng, lúc này thở dài một tiếng: "Em gái, chị biết em hận một nhà chúng ta... Nhưng mà, em dùng thủ đoạn như vậy, không chỉ riêng chúng ta, mà toàn bộ Diệp gia đều sẽ suy bại..."
"Diệp Oản Oản, dù sao chị của em vẫn luôn dùng mọi cách chiếu cố cho em! Tất cả các sai lầm của em, đều được cô ấy rộng lượng tha thứ! Mặc dù bây giờ em là Đại lão bản của Tinh Thần, nhưng làm sao em lại có thể dùng loại thủ đoạn hèn hạ vô sỉ như vậy chứ! Diệp gia cũng không làm gì sai cả!" Cố Việt Trạch nhìn về phía Diệp Oản Oản, lên tiếng phụ họa.
"Cái đồ súc sinh này...!!" Giờ phút này, Diệp Hồng Duy đỏ mặt lên, siết chặt quải trượng trong tay, trợn mắt trừng Diệp Oản Oản: "Cha và anh trai ngươi, ta hết sức thất vọng đối với bọn chúng! Uổng công ta từng cân nhắc định cho các ngươi một cơ hội!
Bọn chúng không học vấn không nghề nghiệp, làm bại hoại công ty không nói, thậm chí chúng còn dám giết người! Mà ngươi, không biết suy nghĩ, không biết hối cải, ngược lại còn dùng loại thủ đoạn này để hại Diệp gia! Ngươi còn là con người sao!!"
"Ha ha, Diệp tổng, ngài không cảm thấy làm như vậy, thật sự không quá thích hợp sao?" Gã phóng viên trước đó đặt câu hỏi tiếp tục chất vấn.
Mà sau khi loạt câu hỏi này được đặt ra, trên các diễn đàn lớn của Hoa quốc, đám “anh hùng bàn phím” lại một lần nữa thừa dịp này bùng cháy.
Lúc này, trên khán đài, Lý tổng trợn mắt lườm gã phóng viên nọ: "Cậu là phóng viên nhà nào! An ninh, đuổi ra ngoài cho tôi!"
Không đợi Lý tổng kịp có động tác gì, Diệp Oản Oản lại phất phất tay, nhìn về phía gã phóng viên vừa đặt câu hỏi, cười nói: "Câu hỏi của cậu rất hay!"
"Đầu tiên, tôi và Diệp gia không có bất cứ quan hệ nào, chuyện mà các người cho là đương nhiên, vẻn vẹn chẳng qua là quy chụp mà thôi! Chỉ tiếc, tôi đây chưa bao giờ dính chiêu này."
Diệp Oản Oản đảo mắt một vòng, nhìn gã phóng viên và đám người Diệp Y Y, Diệp Hồng Duy, tiếp tục mở miệng nói: "Đầu tiên, tôi là lão bản của Tinh Thần, tôi phải có trách nhiệm đối với công ty của mình. Tôi cho là, Hoàng Thiên Giải Trí không có thực lực cũng như tư cách lấy được sự đầu tư và hợp tác của Tinh Thần chúng tôi.
Đoạn thời gian trước, Tinh Thần chúng tôi ném vào đó mấy vị nghệ sĩ quốc tế, nhưng Hoàng Thiên cũng không hề thúc đẩy giúp gia tăng “độ hot” của mấy vị nghệ sĩ này tại Hoa quốc, càng không giúp Tinh Thần đạt được thu hoạch như dự kiến. Đã như vậy, Tinh Thần lựa chọn rút vốn, hơn nữa cắt đứt hiệp ước, có vấn đề gì không?"
Nghe tiếng, phóng viên khẽ nhíu mày.
Diệp Oản Oản nhìn gã ta, khẽ mỉm cười: "Lại nói, cậu cho là, một công ty mang tính chất quốc tế như Tinh Thần, chỉ dựa vào quan hệ tình cảm riêng tư là có thể phát triển lớn được đến mức này, mà không cần phải đi xem xét đại cục hay được mất?
Những gì tôi nói đều là đạo lý rất dễ hiểu, cậu có biết tại sao tôi lại nói dễ hiểu như thế không?"
"Diệp tổng muốn nói cái gì?" Phóng viên hỏi.
"Bởi vì tôi sợ rằng nói hơi hơi thâm ảo một chút, với trình độ của cậu, cậu không nhất định có thể nghe hiểu được!" Diệp Oản Oản trả lời.