Ở trong việc để cho Diệp Oản Oản uống rượu này, mọi người có thể nói là thể hiện ra một khát khao muốn sống mãnh liệt.
"Diệp ca ca, mau…buông xuống, buông xuống đi! Thứ này quá nguy hiểm!" Cung Húc nhanh tay lẹ mắt, đem ly rượu trong tay Diệp Oản Oản đoạt lấy.
Lạc Thần cùng lúc đó cũng đem chai rượu bên cạnh Diệp Oản Oản để ra xa một chút.
Hàn Thiên Vũ cũng đã sớm chuẩn bị sẵn nước ô mai, Giang Yên Nhiên vội vàng đứng dậy rót cho Diệp Oản Oản một ly, "Oản Oản, cậu uống nước ô mai này đi! Nước mới pha, uống rất ngon!"
Diệp Mộ Phàm gật đầu liên tục: "Không sai, không sai! Em gái à, một cô gái như em, uống rượu làm gì, ca ca không cho phép! Em và Yên Nhiên cùng uống nước trái cây là được rồi, ngoan nào, ngoan nào!"
Bắc Đẩu: "Đúng đúng đúng! Bọn họ nói không sai!"
Diệp Oản Oản nhìn trân trân ly nước ô mai màu hồng nhạt trong tay, tâm tình nhất thời một lời khó nói hết…
Cuối cùng, ở dưới sự theo dõi của cả bàn, Diệp Oản Oản chỉ có thể dùng nước ô mai thay rượu, nâng cốc chúc mừng mọi người.
Lúc này, Bắc Đẩu mới rốt cục yên tâm, vui sướng kéo mọi người đứng lên: "Tới tôi, mọi người cạn ly! Không say không về!"
Diệp Oản Oản: "..." Say cái rắm!
Một bữa cơm tối, Diệp Oản Oản bị buộc uống đầy một bụng đủ loại nước trái cây.
Nàng cũng không phải là người nghiện rượu. Bất quá, trong loại trường hợp này, không uống chút rượu, thật sự là quá vô vị đi mà!
Đang chán muốn chết mà chống lấy đầu, uống ly nước ép hỗn hợp đủ loại không biết là gì mà Giang Yên Nhiên trộn tới trộn lui đưa sang, điện thoại di động của nàng đột nhiên vang lên âm báo có tin nhắn mới.
Diệp Oản Oản cũng chẳng thèm liếc nhìn, ngay lập tức mở điện thoại di động ra.
Thứ được gởi tới là một tin nhắn thoại, Diệp Oản Oản vừa mới mở ra, trong điện thoại di động đã truyền đến một giọng đàn ông: "Oản Oản, tối mai có rảnh không?"
Đàn ông!
Giọng!! Của!! Đàn!! Ông!!!
Trong phút chốc, bàn cơm vốn náo náo nhiệt nhiệt nhất thời yên lặng, cơ hồ tất cả mọi người đều dựng lỗ tai lên, nhìn như vẫn đang uống rượu dùng bữa, nhưng thật ra thì toàn bộ sự chú ý đều đã tập trung vào trên điện thoại di động của Diệp Oản Oản.
"Cùng nhau ăn cơm?"
Lỗ tai và cả tóc gáy của Phó Minh Hi đều đã muốn dựng lên, mặt đầy vẻ cảnh giác. Nếu không phải là có Thất Tinh canh chừng, có lẽ hắn đã không nhịn được vỗ bàn đứng lên.
Cung Húc thì ỷ vào việc mình là người ngồi gần Diệp Oản Oản nhất, trực tiếp liếc trộm, "Diệp ca, ai vậy, ai vậy? Con mịa nó, là... Cố... Cố Việt Trạch! Cái tên cặn bã nam này lại còn dám trêu ghẹo cô!"
Phó Minh Hi lập tức mở miệng nói, "Cặn bã nam này làm sao lại bám dai như đỉa vậy? Diệp ca, tôi nói với cô này, loại cặn bã nam mất trinh, không thuần khiết này nên bị ngâm vào lồng heo, lăn trên bàn đinh! Trực tiếp cho vào danh sách đen đi, còn giữ lại thứ người như vậy để làm cái gì?"
Đối với chuyện Diệp Oản Oản lại có thể từng có hôn ước với Cố Việt Trạch, Phó Minh Hi có phần khá ai oán.
Trước đó Diệp Oản Oản cũng không đưa vào danh sách đen, là vì căn bản đã quên béng đi sự tồn tại của Cố Việt Trạch mất rồi. Còn hiện tại không cho vào danh sách đen là vì sao ư? Là vì…
"A, cho vào danh sách đen để làm gì chứ? Lúc buồn chán có thể lấy ra coi khỉ diễn hài, không phải thú vị sao?" Diệp Oản Oản cười một tiếng, mở miệng nói.
Quả nhiên, Diệp Oản Oản mới vừa nói như vậy, trên điện thoại lại vang lên một âm báo, có tin nhắn khác lại đến!
Cố Việt Trạch lại gửi qua một đoạn tin nhắn thoại: "Oản Oản, em là một người thông minh, phải biết, chiêu ‘dục cầm cố túng’ nếu dùng nhiều, cũng không có ý nghĩa nữa. Anh không phải là người có thừa thời gian để chơi đùa với em như vậy đâu!"
Xí, loại lập luận này, quả nhiên là không hề để cho nàng thất vọng à nha!
Một bên, Cung Húc quả thực là không nhịn được, cầm điện thoại di động của Diệp Oản Oản lên, liền nhấn nút “thu âm” tin nhắn thoại, hét lên: "Con mẹ mày, Cố Việt Trạch, mày bị ngu à, Diệp ca đã sớm có bạn trai!"