"Sư phụ... Tôi đã tra ra được địa chỉ của lão Đại, cô đi cùng tôi không?"
Bởi vì Tư Bá Ý khiến cho Diệp Oản Oản cũng dính líu vào bên trong, cho nên, Thập Nhất muốn để cho Diệp Oản Oản cùng đi với mình.
Nghe Thập Nhất hỏi vậy, Diệp Oản Oản sau một thoáng trầm tư, cuối cùng vuốt cằm trả lời: "Được, nếu đã như vậy, chúng ta cùng đi xem một chút."
Sau đó, Diệp Oản Oản dẫn theo Bắc Đẩu, Thất Tinh, còn có Đại trưởng lão và Tam trưởng lão, để cho Thập Nhất lái xe dẫn đường.
Mà trước khi khởi hành đến chỗ Tư Bá Ý ở, Diệp Oản Oản đã ra lệnh cho không ít thành viên tinh anh Không Sợ Minh đi theo, để ngừa có biến.
Hình tượng của Tư Bá Ý tại Tư gia, vẫn luôn là như vậy, yêu thích nhất là khích bác ly gián, hơn nữa, chính Tư Bá Ý cũng chưa từng che giấu qua việc mình thích khích bác ly gián, đã vậy còn rêu rao cho tất cả mọi người đều biết... Thoạt nhìn, chuyện của Thập Nhất lần này, cũng là vì Tư Bá Ý khích bác ly gián gây nên. Nhưng chẳng biết tại sao, Diệp Oản Oản lại luôn cảm thấy có chút bất an trong lòng.
Hồi lâu sau, bên trong một trang viên, ở một khu ngoại ô cực kỳ vắng vẻ nào đó của Đế Đô.
Mấy người đậu xe ở khu vực phụ cận trang viên, nhanh chân đi vào bên trong.
Bên trong trang viên, chim hót hoa nở, có không ít thửa ruộng, trồng không ít rau cải và cây ăn quả.
Mới vừa vào trang viên, đã nhìn thấy lão Đại Tư gia Tư Bá Ý mặc một thân quần áo kỳ quặc trắng bóc, đang xắn quần làm ruộng.
"Tư! Bá! Ý!"
Sau khi nhìn thấy Tư Bá Ý, Thập Nhất tức giận hô lên.
Nghe tiếng, Tư Bá Ý thần sắc đầy nghi hoặc, thả mấy thứ đồ lặt vặt trong tay xuống, nhìn về phía nơi này.
"Lão Thất... Và em dâu... Các người làm sao lại tới đây vậy hả?" Tư Bá Ý nhìn thấy người tới là Thập Nhất và Diệp Oản Oản, lập tức đi nhanh tới.
Lúc này, Tư Bá Ý dọn ra mấy cái ghế, để cho mọi người ngồi xuống.
Tư Bá Ý lau lau mồ hôi trên trán, nói: "Các người sao lại tìm tới đây...??"
"A... Lão Đại, tìm anh thật là không dễ dàng à nha!" Thập Nhất lạnh giọng cười nói.
"Đại ca, Tư Hạ đâu?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Tư Bá Ý, mở miệng hỏi.
Lần này, sau khi trở lại Tư gia, Diệp Oản Oản cũng chưa từng nhìn thấy Tư Hạ.
"Tiểu tử kia, tính cách cực kỳ hoang dã, ai biết nó đã đi chơi ở đâu rồi chứ! Nó coi cái nhà này như nhà trọ ấy mà, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!" Tư Bá Ý cười nói.
"Lão Đại, chúng ta cũng không cần nói nhảm nữa... Trước đó anh nói với tôi, lão Cửu đang truy sát tôi, hơn nữa, bạn gái của tôi, Lâm Vân cũng chết ở trên tay Tư Dạ Hàn, đúng không?" Thập Nhất nhìn chằm chằm Tư Bá Ý, hỏi vặn.
Nghe tiếng, thần sắc Tư Bá Ý khẽ biến, cau mày nói: "Lão Thất, cái kia cũng chỉ là suy đoán và phân tích của anh, cũng không có chứng cớ xác thực..."
"Anh nói cái gì?" Thập Nhất giận dữ, túm lấy cổ áo Tư Bá Ý.
"Hiện tại anh nói với tôi chỉ là suy đoán và phân tích... Anh có biết hay không, bởi vì anh nói lung tung, mà suýt chút nữa đã khiến cho tôi và lão Cửu tương tàn!" Thập Nhất cả giận trách cứ.
"Ha ha, tôi nói này lão Thất, lão Nhị và lão Bát bọn họ, cũng đều chết ở trên tay của Tư Dạ Hàn, chuyện này không sai đi? Hắn muốn truy sát cậu, cũng là hợp tình hợp lý!" Tư Bá Ý cũng không hề tức giận.
"Đồ vật có thể ăn lung tung, nhưng không thể nói bậy bạ được!" Thập Nhất chỉ mặt Tư Bá Ý: "Thật sự anh không có tư cách làm lão Đại!"
"Không đúng cho lắm... "
Bỗng nhiên, Diệp Oản Oản mở miệng, như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm Tư Bá Ý.
"Không đúng?" Thập Nhất khẽ nhíu mày.
"Thập Nhất, cậu có từng nói với lão Đại về việc bạn gái của cậu đã chết hay chưa?" Diệp Oản Oản hỏi.
Nghe tiếng, Thập Nhất lắc đầu một cái: "Không, là lão Đại tìm tới tôi, nói với tôi... là Tư Dạ Hàn làm…"
Thập Nhất vừa dứt lời, sắc mặt nhất thời đại biến, trong nháy mắt đã hiểu được ẩn ý trong câu nói của Diệp Oản Oản.
Chính mình cũng chưa từng nói với lão Đại về việc Lâm Vân đã chết... Lão Đại làm cách nào biết được... Còn tìm tới nói với mình, là Tư Dạ Hàn làm?
Giờ phút này, con ngươi Diệp Oản Oản híp lại, hướng về phía lão Đại Tư gia, Tư Bá Ý. Cái người vốn thoạt nhìn có vẻ cực kỳ hiền lành vô hại…