Nhìn thấy Bạch Phong dẫn theo Bắc Đẩu và Thất Tinh xuất hiện, sắc mặt của gia chủ Thẩm gia cũng thay đổi mấy phần. Nhưng dầu gì cũng là một trong tứ đại gia chủ, rất nhanh đã tỉnh táo lại, tươi tỉnh tiến lên tiếp đãi, "Bạch Minh chủ..."
Rốt cuộc, không đợi Thẩm gia chủ kịp lên đi tiếp đón, đã thấy Thẩm Thiên Trần chạy như bay lao ra, "Aaaa! Nữ thần! Sao cô lại tới đâyyy? Không Sợ Minh lại có thể tới một buổi dạ tiệc từ thiện!!! Sẽ không phải là vì tôi quá nhớ cô nên sinh ra ảo giác đấy chứ…"
Thẩm Thiên Trần còn chưa dứt lời, đã bị Thẩm gia chủ gõ đầu một cái, "Chớ có nói bừa!"
"Khục, Bạch Minh chủ đừng để bụng cái miệng hở của đứa nghịch tử nhà tôi! Thích là nhích, từ thiện không biên giới. Dạ tiệc từ thiện hoan nghênh tất cả các hệ phái và tổ chức ở Độc Lập Châu, nếu không cũng sẽ không gửi thư mời cho quý liên minh rồi. Bạch Minh chủ, hoan nghênh hoan nghênh." Thẩm gia chủ đứng ra dàn xếp.
"Thẩm tiên sinh khách khí, góp một phần sức lực cho từ thiện là trách nhiệm của mỗi cư dân Độc Lập Châu mà!" Ở trong giới giải trí, Diệp Oản Oản thường gặp những loại sự kiện này, nói chuyện xã giao như một cái máy, cũng không kịp để ý câu này của mình có bao nhiêu bất hợp lý.
Thẩm gia chủ ho nhẹ một tiếng, "Khục khục, Bạch Minh chủ nói đúng lắm..."
Sau một hồi hàn huyên, mọi người ngồi xuống chỗ của mình. Bất quá, thời khắc này bầu không khí giống như có một quả bom hẹn giờ, mọi người đều cảm thấy mình như đang đứng trên đống lửa.
Bởi vì hoàn toàn không biết, cái vị Tóc Húi Cua ca này đến đây, rốt cuộc muốn làm cái gì?
"Đệt! Dọa chết người rồi! Tóc Húi Cua ca rốt cuộc tới làm gì? A Tu La Chủ khoảng thời gian này có động tĩnh khá lớn, kết giao cùng các đại hệ phái, tới nơi này cũng có thể miễn cưỡng hiểu được. Nhưng mà, Tóc Húi Cua ca tới dạ tiệc từ thiện, nhất định là có âm mưu lớn!"
"Trời má, tôi muốn trở về nhà..."
...
Đang lúc lòng người còn đang bàng hoàng, Diệp Oản Oản đầy nghênh ngang, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, bên phải đã xuất hiện một bóng người, "Bên này có ai không?"
Kỷ Tu Nhiễm mặt đầy ôn nhu, mỉm cười đứng ở nơi đó.
Thất Tinh vừa muốn mở miệng đáp "Có người", đã thấy Diệp Oản Oản lập tức lắc đầu, "Không có ai, không có ai, tùy tiện ngồi đi!"
Thất Tinh: "..."
"Hic, lão Thất này, sao cậu lại không biết nhìn ánh mắt người khác như vậy chứ?" Bắc Đẩu một tay đem Thất Tinh kéo ra, sau đó ân cần nhìn về một phía khác ở sau lưng, "A, Tu La Chủ đại nhân, nơi này nơi này, nơi này có chỗ trống! Mời ngài ngồi!"
Người đàn ông nhìn về phương hướng của Bắc Đẩu một cái, tầm mắt rơi chỗ ngồi mà cậu ta chỉ vào, ngay sau đó trợn tròn mắt nhìn Diệp Oản Oản cùng với Kỷ Hoàng ngồi sát bên nhau.
Diệp Oản Oản nhíu mày, cảm thấy với cá tính của người nào đó, hiện tại nhất định là đang giận tới mức muốn giết người, nhất định sẽ không tới đây ngồi đâu!
Kết quả, một giây kế tiếp, nam nhân trực tiếp đi thẳng về phía nàng, sau đó, thật sự ngồi xuống chỗ mà Bắc Đẩu vừa nhường.
Diệp Oản Oản: "..."
Vì vậy, hiện tại thứ tự ngồi liền biến thành, Diệp Oản Oản ngồi ở chính giữa, bên phải là Kỷ Tu Nhiễm, bên trái là Tu La Chủ.
Tổ hợp này thực sự là… tương đối hoành tráng…
Vì vậy, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía ba người này, toàn bộ đều có chút kinh sợ.
Cơ hồ không có một ai dám đến gần khu vực ba người ngồi. Chỉ có Thẩm Thiên Trần, đầy hào hứng ngồi vào chỗ ngồi trước mặt Diệp Oản Oản, "Nữ thần, nếu cô đã tới, làm sao lại không nói trước cho tôi một tiếng, tôi để cho người đi đón cô! Đúng rồi, nữ thần, tối nay cô quyên tặng cái gì?"
Bất kỳ khách quý nào xuất hiện đều cần quyên tặng một đồ vật. Diệp Oản Oản bởi vì nhất thời quyết định tham dự nên cũng không hề chuẩn bị, nên để cho Thất Tinh tùy tiện mua đại một chiếc vòng tay ven đường để quyên góp.
"Một chiếc vòng tay." Diệp Oản Oản thuận miệng đáp.
Cặp mắt Thẩm Thiên Trần nhất thời sáng lên, "Vòng tay? Vòng tay đeo thiếp thân! Coi như táng gia bại sản, tôi cũng nhất định phải đoạt được!"