Đại trưởng lão nói xong, đem chiếc nhẫn trả lại cho Diệp Oản Oản.
Về chất liệu và phương thức chế tác, Diệp Oản Oản hoàn toàn mờ mịt, căn bản không nhìn ra được gì. Nhưng đường vân ở phía sau chiếc nhẫn, sau khi nghe Đại trưởng lão phân tích, Diệp Oản Oản quan sát tỉ mỉ, quả thật đã phát hiện ra đúng như lời Đại trưởng lão nói, có nhiều hơn mấy đường hoa văn rất mờ. Sau một hồi đặt chung hai chiếc nhẫn lại gần nhau và so sánh, đúng là đã phát hiện ra những chênh lệch vô cùng nhỏ.
"Nếu như... tôi đoán không lầm, đây hẳn là tử mẫu giới." Đại trưởng lão đưa ra kết luận.
"Tự mẫu giới? Bảng chữ cái abcd?" Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức.
* Tử mẫu giới: dạng dạng như nhẫn cặp. Ở đây chơi chữ “nhẫn mẹ-con”(子母戒 | tử mẫu giới| zǐ mǔ jiè) và “bảng chữ cái”( 字母戒 |tự mẫu giới | zì mǔ jiè) đọc gần tương tự nhau khiến Bắc Đẩu hiểu lầm.
Đại trưởng lão cũng không thèm nhìn Bắc Đẩu lấy một cái, tiếp tục giải thích với Diệp Oản Oản: "Cái gọi là tử mẫu giới, là một loại nhẫn cặp. Mẫu giới (nhẫn mẹ) là chủ, tử giới (nhẫn con) là phụ... Lấy một ví dụ, giả sử như tín vật cao nhất của Không Sợ Minh là nhẫn, như vậy, chiếc của Minh chủ chính là mẫu giới, tượng trưng cho quyền lực tối cao. Mà tôi thân là Đại trưởng lão, nếu như được Minh chủ thưởng thức, sẽ ban cho một chiếc tử giới. Điều này mang ý nghĩa, toàn bộ Không Sợ Minh, trừ Minh chủ ra, thân phận của tôi là cao nhất. Đại khái chính là như vậy!"
Bắc Đẩu: "Con bà nó... Đại trưởng lão, ông thế này cũng quá không biết xấu hổ, ám chỉ trần trụi... À không, đây là đang nói công khai!"
"Quyền lực... Chiếc nhẫn... Tử mẫu giới..." Chân mày Diệp Oản Oản nhíu chặt lại. Nếu quả thật giống như Đại trưởng lão nói, vậy... lượng tin tức mà hai chiếc nhẫn này ẩn chứa, cũng có phần quá lớn rồi! Tử mẫu giới…rốt cục đại biểu cho cái gì?
"Minh chủ, ý tôi cũng không phải là nói chiếc nhẫn này đại biểu cho quyền lực gì, chẳng qua chỉ là lấy đại một ví dụ mà thôi." Đại trưởng lão giải thích.
"Ông xác định đúng là chúng ta trộm từ Nhiếp gia?" Diệp Oản Oản hơi nghi hoặc một chút.
Bọn họ vì sao lại đi ăn trộm... À không, vì sao Nhiếp gia lại có một chiếc nhẫn như vậy?
"Chắc chắn!" Đại trưởng lão gật đầu: "Bởi vì, chúng ta cũng chỉ từng trộm Nhiếp gia... Tất cả mọi thứ bên trong chiếc tủ này, đều là trộm được của Nhiếp gia..."
Cơ hồ không có lấy một giây nghỉ ngơi, Diệp Oản Oản lập tức gọi điện thoại cho Nhiếp Vô Danh, hẹn gặp Nhiếp Vô Danh tại quán cà phê gần đó.
Ước chừng hai tiếng sau, Nhiếp Vô Danh mới vội vội vàng vàng chạy tới quán cà phê, gặp Diệp Oản Oản ở chỗ cũ.
"Ha ha, em gái ngoan, em dự định mua thuốc giải sao? Anh đã nói với em rồi, tính mạng là quan trọng nhất! Yên tâm đi... Anh sẽ không đòi em thêm tiền, dù sao cũng đều là người một nhà... Nhưng em gái, mạng của em quý giá như thế, nếu như anh bán rẻ, chẳng khác nào là làm nhục em, không giữ thể diện cho em... Em cứ tùy ý đưa cho anh 100 – 200 triệu tiền mặt là được rồi..." Nhiếp Vô Danh ngồi ở đối diện Diệp Oản Oản, mặt đầy mong đợi.
Diệp Oản Oản: "..." Anh đang đi ăn cướp sao? 100 – 200 triệu... Chẳng thà tôi để Tình Cổ phát tác, toi mạng quách cho xong!
"Không phải là vấn đề Tình Cổ hay thuốc giải." Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh: "Có phải là anh có chuyện gì đó đang lừa gạt tôi không?"
Nghe Diệp Oản Oản hỏi vậy, Nhiếp Vô Danh hơi sững sờ, có chút mộng bức: "Làm sao em biết..."
"Quả nhiên..." Con ngươi Diệp Oản Oản khẽ híp lại một cái.
"Mặc dù anh có đòi Thẩm Đại thiếu gia một chút sính lễ... Nhưng anh cũng chỉ là muốn tốt cho em gái mình mà thôi! Con bà nó, Thẩm Đại thiếu gia mà em cũng không thèm, em muốn leo lên trời sao?" Nhiếp Vô Danh mặt đầy kích động.
Diệp Oản Oản: "Anh con mịa nó dám lén sau lưng tôi nhận sính lễ?"
Nhiếp Vô Danh: "Cùng lắm thì anh chia cho em…Anh bảy, em ba!"
"Đừng nói nhảm, ý tôi không phải nói vấn đề này... Tôi hỏi anh, chiếc nhẫn này, rốt cuộc anh có biết hay không?" Diệp Oản Oản cắn răng nghiến lợi, nâng bàn tay phải lên.