"Không phải là... chuyện sính lễ à? Sao không nói sớm, dọa anh hết cả hồn..." Nhiếp Vô Danh cười hô hô, chợt quan sát chiếc nhẫn trong tay Diệp Oản Oản, nói: "Chiếc nhẫn này... Không phải là chiếc mà em đưa cho anh xem lúc trước sao?"
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản gật đầu, nói: "Không sai, chính là chiếc nhẫn mà lần trước tôi đưa cho anh xem."
"Con bà nó... Em không phải là vì cái này mà gọi anh tới gặp riêng đấy chứ?" Nhiếp Vô Danh mặt đầy mộng bức: "Nửa phút của anh đây đáng giá cả trăm tệ, thời gian quý báu biết bao..."
"Đừng nói nhảm!" Diệp Oản Oản lườm Nhiếp Vô Danh một cái: "Rốt cuộc có biết hay không?"
"Không phải chỉ là một chiếc nhẫn sao, rốt cuộc có tác dụng gì? Anh thật sự không biết!" Nhiếp Vô Danh vô cùng bất đắc dĩ thở dài.
"Thật sự không biết?" Diệp Oản Oản có chút hoài nghi quan sát Nhiếp Vô Danh.
Chiếc nhẫn từ trong kho sách của Không Sợ Minh, chính là một trong những “tang vật” của vụ trộm đồ của Nhiếp gia. Theo logic thông thường, hai chiếc nhẫn tử mẫu giới này, có liên quan rất lớn với nhau. Nhiếp Vô Danh là Đại thiếu gia Nhiếp gia, làm sao lại không nhận ra chứ?
"Anh đừng có gạt tôi, tôi đang hỏi anh rất nghiêm túc!" Diệp Oản Oản nói.
"Anh nói này Hữu Danh muội muội, giao tình của chúng ta sâu đậm biết bao nhiêu... Một chiếc nhẫn dỏm anh lừa em để làm gì cơ chứ! Biết thì nói biết, không thì nói không! Anh cũng rất nghiêm túc nói cho em, thật sự là anh không biết!" Nhiếp Vô Danh bất đắc dĩ đáp lại.
Diệp Oản Oản quan sát tỉ mỉ Nhiếp Vô Danh, phát hiện ra Nhiếp Vô Danh cũng không giống như đang nói dối. Dường như Nhiếp Vô Danh thật sự không biết lai lịch chiếc nhẫn này.
"Em gái, em cứ suốt ngày truy hỏi anh về chiếc nhẫn này để làm cái gì? Chẳng lẽ chiếc nhẫn này, có chỗ đặc thù gì?" Nhiếp Vô Danh mặt đầy hiếu kỳ.
Đối với chuyện này, Diệp Oản Oản lắc đầu một cái. Nàng làm sao biết được chiếc nhẫn này có tác dụng gì? Nếu như là biết được, nào còn cần phải đi hỏi anh ta!
"Vậy... Chiếc nhẫn này, anh có ấn tượng hay không?"
Lúc này, Diệp Oản Oản lấy chiếc “tử giới” phát hiện được từ trong kho sách Không Sợ Minh ra, đưa cho Nhiếp Vô Danh.
"Chiếc này và chiếc nhẫn của em không phải giống nhau y chang sao..." Thần sắc Nhiếp Vô Danh hơi có chút nghi ngờ.
"Anh nhìn kỹ một chút!" Diệp Oản Oản nói.
Nghe vậy, Nhiếp Vô Danh chỉ có thể tiếp tục quan sát, chỉ chốc lát sau, mở miệng nói: "Thật đúng là không giống nhau... Vô luận là chất liệu hay kỹ thuật chế tác, cũng không sánh được bằng chiếc nhẫn kia của em."
Cách nói của Nhiếp Vô Danh và Đại trưởng lão giống nhau như đúc, Diệp Oản Oản đã biết điều này từ sớm.
"Đây chính là tử mẫu giới... Anh hoàn toàn không có ấn tượng sao?" Diệp Oản Oản mở miệng hỏi.
Tử giới “chôm” được từ chỗ Nhiếp gia. Theo lý thuyết, nếu như chiếc nhẫn này khá là quan trọng, hẳn là Nhiếp Vô Danh sẽ không thể nào không biết được mới đúng!
"Không sai, chiếc trên tay tôi chính là mẫu giới, chiếc anh đang cầm là tử giới." Diệp Oản Oản giải thích.
"Con bà nó... Em gái, em đây là đang khi dễ anh trai của em không có học thức đúng không?" Nhiếp Vô Danh ném thẳng chiếc nhẫn xuống bàn: "Tử mẫu giới cái rắm!"
"Không phải là tử mẫu giới?"
Thần sắc Diệp Oản Oản hơi có chút cổ quái. Nhưng mà rõ ràng Đại trưởng lão đã khẳng định chắc nịch, đây là một đôi tử mẫu giới kia mà!!
"Dĩ nhiên không phải tử mẫu giới rồi, đây rõ ràng là một cặp nhẫn uyên ương đấy!" Nhiếp Vô Danh cười lạnh: "Trước đây tại Hoa quốc, anh đây kiếm ăn bằng nghề bán hàng vỉa hè, từng bán đồ trang sức, đối với mấy thứ này anh còn không rành hay sao!"
Diệp Oản Oản: "..."
Suy nghĩ kỹ một chút, lần đầu gặp gỡ Nhiếp Vô Danh, đúng là Nhiếp Vô Danh đang bày bán hàng vỉa hè…
"Nhẫn uyên ương..." Thần sắc Diệp Oản Oản càng thêm nghi ngờ. Hàm nghĩa của tử mẫu giới, thông qua cách giải thích của Đại trưởng lão, nàng đã hiểu được rõ ràng. Nhưng còn nhẫn uyên ương là có ý gì?
Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh, cười khẽ một tiếng, mở miệng hỏi: "Vậy... Nhẫn uyên ương là cái gì?"