Giờ phút này, dòng suy nghĩ của Diệp Oản Oản hơi có chút hỗn loạn. Lần này, viện trưởng Xích Diễm giúp nàng thôi miên, lượng tin tức thu được thật sự là rất nhiều. Mà trừ hai đoạn trí nhớ đầy đủ kia ra, trong số đó còn có những mẩu ký ức tương đối lẻ tẻ, rời rạc. Tỷ như, quá trình Nhiếp Vô Ưu nhặt Nhiếp Linh Lung về, thậm chí còn có những chi tiết kiểu như trong một tình huống nguy hiểm nào đó, mình đã từng phải đối mặt với chó sói…
Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản đi tới quán cà phê mà Thẩm Đại công tử mở tại học viện Xích Diễm.
Nhìn thấy Diệp Oản Oản, mấy vị nhân viên phục vụ của tiệm cà phê hiển nhiên có chút sợ hãi. Sau khi vội vội vàng vàng mang lên cho Diệp Oản Oản một ly cà phê, vội vàng tránh ra xa xa.
Dựa vào trên ghế sa lon, dòng suy nghĩ của Diệp Oản Oản dần dần bắt đầu rõ ràng hơn.
Thông qua ký ức lần này, Tư Dạ Hàn rốt cuộc không còn cách nào che giấu được nữa. Dù cho anh ta vẫn luôn không chịu thừa nhận thân phận của mình, hiện tại không công tự phá!
Từ lúc ban đầu, mục đích mà Diệp Oản Oản đi tới Độc Lập Châu, không chỉ vẻn vẹn là vì muốn tìm ra được Tư Dạ Hàn, mà còn là vì muốn giải quyết nỗi oán hận kìm nén bấy lâu trong lòng. Nàng hoàn toàn không cách nào lý giải nổi, vì sao Tư Dạ Hàn lại phải làm như thế, vì sao lại tiêu trừ trí nhớ thuộc về mình, khiến cho nàng trở thành một người không hề liên quan đến mình, Diệp, Oản, Oản!
Thậm chí, Diệp Oản Oản từng có lúc cho rằng, người con gái mà Tư Dạ Hàn yêu, có lẽ nào là cái người mang tên Diệp Oản Oản chân chính, vốn đã chết đi kia. Mà nàng, cùng lắm chỉ là một thế thân của Diệp Oản Oản mà thôi.
Nhưng thông qua ký ức được khôi phục nhờ vào tài thôi miên của viện trưởng Xích Diễm lần này, Diệp Oản Oản vạn vạn không ngờ tới, việc thanh tẩy ký ức, thậm chí trở thành người khác, rõ ràng đều là do chính mình yêu cầu... Quả thật là khiến cho Diệp Oản Oản không thể tưởng tượng nổi! Không cách nào tưởng tượng nổi!
Năm đó, thời điểm khi chính mình vẫn còn là Nhiếp Vô Ưu, rốt cuộc nàng đã trải qua chuyện gì?
Sau khi Tư Dạ Hàn mang Nhiếp Vô Ưu đi đến Hoa quốc, Nhiếp Vô Ưu giống như một xác chết biết đi, thậm chí không tiếc tự hủy hoại bản thân, lại còn dùng cái chết để uy hiếp Tư Dạ Hàn, ép buộc anh phải thanh trừ trí nhớ của nàng...
Con mịa nó! Sớm biết tìm lại ký ức phiền toái như vậy, tất nhiên năm đó mình đã không làm chuyện đó rồi!
Bây giờ, càng làm cho Diệp Oản Oản kinh ngạc chính là, thời điểm viện trưởng Xích Diễm giúp mình thôi miên, thay vì nói là mình khôi phục ký ức, chẳng bằng nói, là ký ức hóa thành một bộ phim, được trình chiếu ở trong đầu nàng thêm một lần nữa.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, mặc dù không giống trải nghiệm của mình, nhưng lại khiến mình cảm động lây.
Thông qua lần thôi miên này, Diệp Oản Oản cuối cùng cũng nhớ lại cái vị Kim trưởng lão kia của Võ Đạo Liên Minh Công Hội... Chẳng trách ban đầu khi mình gặp lão ta liền cảm thấy có chút không thoải mái, thì ra là vì mình từng suýt chút nữa đã chết ở trong tay của lão ta.
Mà trừ Kim trưởng lão ra, gã đàn ông không thấy rõ mặt đó, đến tột cùng là ai, vì sao phải đưa mình vào chỗ chết?
Hơn nữa, từ trên tin tức thôi miên mà phân tích, người đàn ông kia, dường như cũng không quá hy vọng chính mình chết đi. Nhưng sự căm ghét trong mắt hắn ta, mãi đến giờ phút này, Diệp Oản Oản vẫn không thể nào quên được. Là một loại hận ý ngút trời, khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
Trừ chuyện đó ra, hắn ta luôn miệng nói, chính mình phản bội hắn.
Chẳng lẽ...
Trong nháy mắt, trong đầu Diệp Oản Oản xuất hiện một kịch bản siêu máu chó. Bất quá, suy tính cẩn thận, có lẽ không mấy hợp lý.
Còn có một chuyện, khiến cho Diệp Oản Oản cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Khi Tư Dạ Hàn ôm lấy Nhiếp Vô Ưu bị trọng thương, lại gọi nàng là “Tiểu Phong”...
Diệp Oản Oản có ngu mấy cũng biết, “Tiểu Phong” trong miệng Tư Dạ Hàn là ai...
"Tiểu Phong, Bạch Phong?"
Chân mày Diệp Oản Oản khẽ nhíu lại. Chẳng lẽ nói, Nhiếp Vô Ưu chính là Bạch Phong, Bạch Phong chính là Nhiếp Vô Ưu? Hai người này, căn bản chính là một người!
Suy nghĩ kỹ một chút, ai mà chả biết, Kỷ Tu Nhiễm và Nhiếp Vô Ưu của Nhiếp gia có hôn ước. Nhưng bây giờ, đối tượng có hôn ước cùng anh ta, lại trở thành chính mình…