Bắc Đẩu cắn răng, mở miệng nói, "Tôi đi xem một chút..."
Bắc Đẩu mạo hiểm tính mạng rón rén đi tới. Cậu ta không biết từ nơi nào đó lấy được một cái gương, thông qua hình ảnh phản chiếu, rốt cuộc cũng thấy rõ tên người hiển thị trên điện thoại di động của Diệp Oản Oản rốt cuộc là ai…
"Tôi nhổ vào! Lại là hắn!"
"Ai vậy ai vậy?" Mấy người khác rối rít hạ thấp giọng thúc giục hỏi.
Bắc Đẩu quay trở lại trong góc, kích động mở miệng nói: "Ông chủ xưởng giấm Độc Lập Châu!"
Thất Tinh nhíu chặt chân mày, "Lại là hắn!"
"Hả? Ông chủ xưởng giấm Độc Lập Châu? Ai vậy?" Đại trưởng lão và Tam trưởng lão mặt đầy mộng bức, Thu Thủy cũng hoàn toàn không hiểu được có chuyện gì đang xảy ra.
Bắc Đẩu trầm ngâm đáp, "Là nam nhân mà Phong tỷ mới coi trọng. Trước đó lại có thể đầy sến súa ngày ngày làm nũng, gửi tin nhắn, gọi điện thoại, mở miệng ra là hết ‘Bảo-Bảo’ với lại ‘Cục-cưng’... Tối nay là có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ là... thất tình?"
Thất Tinh: "..."
Đại trưởng lão: "Người nào lại dám cự tuyệt minh chủ chúng ta!"
Tam trưởng lão: "Người này là ai? Trói tới cho minh chủ là được rồi!"
Thu Thủy lại cảm thấy có chút không hợp lý. Tiểu Phong đang ở cùng Kỷ Hoàng, làm sao còn có thể động lòng với người đàn ông khác?
Trong lúc đám người còn đang loạn hết cả lên, Diệp Oản Oản ‘oạch’ một tiếng, nằm ở trên ghế, khò khò ngủ say.
Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, quan sát tỉ mỉ một lát, toét miệng cười to: "Con bà nó! Làm tôi sợ muốn chết! Cũng không có chuyện gì xảy ra cả, Phong tỷ ngủ thiếp đi rồi!"
Thất Tinh: "..."
Mấy vị trưởng lão trố mắt nhìn nhau, đây thật là ngủ thiếp đi sao... Đừng đến lúc đó lại mộng du nha!
"Để tôi kể cho các người nghe! Lúc trước tôi có một người bạn. Lúc học đại học, có một người bạn của cậu ta ngủ ở giường trên (giường tầng) bị mắc bệnh mộng du. Ngủ đến nửa đêm, không biết từ nơi nào lấy ra một con dao bổ dưa, sau đó nhảy xuống giường, giở tung hết áo của mọi người lên, xoa xoa bụng của bọn họ. Vừa xoa, lại vừa lắc đầu, người bạn kia của tôi cũng bị dọa cho sợ hết hồn." Bắc Đẩu kể nhanh một câu chuyện.
"Có ý gì?" Thu Thủy không hiểu.
"Ngày hôm sau, người bạn kia của tôi hỏi bạn học của cậu ta. Kết quả, bạn học hắn nói, tối ngày hôm qua mơ thấy chính mình ăn dưa hấu, đã chuẩn bị cắt dưa hấu, ai ngờ, dưa hấu không có lấy một quả chín." Bắc Đẩu cười to.
Nghe xong, Thu Thủy lườm Bắc Đẩu một cái. Chuyện này, con mịa nó chính là một câu chuyện kinh dị đó.
Còn không đợi Bắc Đẩu nói thêm gì, màn hình điện thoại di động bên cạnh Diệp Oản Oản, đột nhiên sáng lên.
Tò mò, Thu Thủy hướng về điện thoại di động của Diệp Oản Oản nhìn một cái.
"Có phải là tên bán giấm đó hay không?" Bắc Đẩu liền vội vàng hỏi.
Nghe tiếng, Thu Thủy lắc đầu một cái, đây là cuộc gọi video, không phải là cuộc gọi thường...
Bắc Đẩu đoạt lấy điện thoại di động, kết nối video.
Trong video, một người đàn ông ăn mặc nghiêm túc, trong mắt giống như ẩn chứa một ngọn núi băng vạn năm không tan.
Khi nhìn thấy Bắc Đẩu xuất hiện trong video, chân mày người đàn ông khẽ nhíu lại một cái.
"Đệt... Tu La Chủ?"
Nhìn thấy người đàn ông trong video, mọi người tại đây đều ngu người luôn rồi. Làm sao Tu La Chủ lại gọi video cho Minh chủ của bọn họ?
Chẳng lẽ, Tu La Chủ chính là gã bán giấm kia?
"Tu La Chủ... A Tu La các người hiện tại đổi nghề bán giấm rồi hả?" Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức nhìn vào video.
"Có biết nói chuyện hay không..." Thu Thủy một tay đem Bắc Đẩu đẩy sang một bên, đoạt lấy điện thoại di động, trên mặt nở nụ cười: "Tu La Chủ, trễ như vậy, có chuyện gì..."
Còn không đợi Thu Thủy nói hết lời, video trong nháy mắt bị cắt đứt.
Thu Thủy: "..." Cô không có sĩ diện hay sao…
"Tu La Chủ trễ như vậy còn tìm minh chủ, chỉ sợ có chuyện gấp gáp gì đó. Hay là gọi lại cho hắn đi!" Bắc Đẩu vội mở miệng nói.