"Cộng thêm số điểm trước còn thiếu... Để ta tính một chút đã..." Viện trưởng Xích Diễm chìm vào trong yên lặng.
Mắt thấy có triển vọng, Diệp Oản Oản lập tức tươi cười rạng rỡ: "Viện trưởng đại nhân, còn tính làm gì chứ? Đến lúc đó chỉ cần tôi khôi phục lại ký ức, bảo đảm nợ bao nhiêu trả bấy nhiêu. Nếu như tôi thiếu một xu tiền, tôi liền bị thiên lôi đánh!"
"Thật sao?" Viện trưởng Xích Diễm có chút không xác định hỏi.
"Tuyệt đối thật, thật như vàng 9999!" Diệp Oản Oản gật đầu liên tục.
Cuối cùng, viện trưởng Xích Diễm thập phần bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, ta đây sẽ tin ngươi một lần cuối cùng, đến chỗ cũ nằm đi."
Lúc này, Diệp Oản Oản nằm ở trên ghế.
Viện trưởng Xích Diễm chuẩn bị rất lâu, mới đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản.
Từ những câu ám thị không ngừng trong miệng viện trưởng Xích Diễm, Diệp Oản Oản rất nhanh liền cảm giác trời đất quay cuồng, buồn ngủ. Chỉ trong chốc lát, nàng đã hoàn toàn ngủ mê man.
...
"Ông ngoại, lạnh quá!"
Không biết chỗ nào, không biết nơi nào, thật giống như ở bên trên một ngọn núi tuyết, khắp nơi là những bông tuyết lớn như lông ngỗng bay lất phất. Bên trên những cây đại thụ chung quanh, đều bị từng mảng tuyết dày bao trùm.
Bé gái khom lưng, hết sức nghiêm túc đi theo ông lão ở phía trước, thận trọng bước dò từng bước một. Mỗi một bước đi, tuyết lún đều sẽ sâu quá đầu gối của cô bé nọ.
"Vô Ưu, đuổi theo ông ngoại." Lão giả quay đầu lại, nói với cô bé.
"Ông ngoại, con lạnh quá." Bé gái giẫm lên tuyết, cả người phát run.
"Bây giờ khổ cực con vượt qua, sẽ là tiền vốn lớn nhất cho tương lai của con, biết không?" Lão giả mặt không chút thay đổi nói.
"Nhưng mà, ông ngoại... con thật sự rất lạnh." Bé gái nước mắt lã chã nhìn chằm chằm ông lão.
Thấy vậy, ông lão trầm tư rất lâu, chậm rãi đi lên phía trước, một tay ôm chặt lấy cô bé ở trong ngực.
"Ông ngoại thật ấm áp." Bé gái dùng hai bàn tay hồng hào, ôm chặt lấy cổ của ông lão.
"Đến trước mặt, liền tự mình đi."
Lão giả ẵm cô bé, nhanh chân đi về phía trước.
Nhìn hình ảnh trước mắt, trong lòng Diệp Oản Oản khẽ run lên. Vị lão giả uy nghiêm như thế kia, chính là ông ngoại của mình sao...
Nhưng mà, hiện tại ông ngoại rốt cuộc đi nơi nào, đang ở đâu?
"Ấm không?"
Ước chừng nửa giờ sau, lão giả ẵm lấy bé gái đi ra khỏi vùng tuyết trắng, đi tới bên trên một sườn núi cao.
"Vâng, ấm ạ." Bé gái nhìn chằm chằm ông lão, gật đầu lia lịa.
"Tự mình đi."
Chỉ chốc lát sau, lão giả nhẹ nhàng đặt cô bé ở trên mặt đất.
"Ông ngoại, con đói rồi..." Cô bé ôm bụng, đầy tội nghiệp nhìn về phía lão giả.
"Vô Ưu, con biết mình đến đây làm gì sao?" Lão giả xoay người, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cô bé.
"Ông ngoại, con biết." Bé gái gật đầu một cái: "Ông ngoại muốn huấn luyện con vượt qua khổ nhọc, sau này trở thành người trên người!"
"Nếu đã biết, vậy thì gắng chịu đựng. Vô luận hoàn cảnh gian khổ bao nhiêu, cũng phải ngẩng cao đầu, tươi cười đón nhận, biết chưa?" Lão giả nói.
"Vô Ưu hiểu rồi!" Cô bé khẽ mỉm cười, nhưng chợt, nụ cười lại biến mất, mặt lại tràn đầy ủy khuất: "Nhưng con... thật sự đói... Vô Ưu sợ chết đói, sẽ không thấy được Tu Nhiễm ca ca nữa..."
"Ngươi!"
Rốt cuộc lão giả có chút tức giận, nhưng cuối cùng lại thở dài, đốt một đống lửa ở gần đó: "Ở chỗ này sưởi ấm, không được đi bất cứ đâu, biết không?"
"Vâng ạ!" Cô bé đáp lời.
Nói xong, lão giả xoay người rời đi.
Ước chừng khoảng 15 phút đồng hồ sau, ông lão giữ chặt một con thỏ hoang trong tay, từ phương xa đi trở về.
Ngồi ở bên cạnh đống lửa, lão giả dùng dao găm đem thỏ hoang xử lý sạch sẽ, chợt đặt ở trên đống lửa nướng.
Không bao lâu, mùi thơm thỏ nướng tỏa ra thơm phức. Bé gái nhìn chằm chằm con thỏ nướng toàn thân vàng óng, một lớp mỡ dày giòn tan kia, khóe miệng vậy mà có nước miếng trào ra.