Nhiếp Vô Danh dẫn theo Diệp Oản Oản đi dạo đông dạo tây, thỉnh thoảng mua chút đồ
ăn vặt, bỏ vào trong miệng, hoặc cầm trong tay.
"Em nói này anh ruột, ăn đủ chưa, chúng ta vẫn là nên trước tiên lấy điều
tra tung tích của cha mẹ làm trọng." Diệp Oản Oản nhìn về phía Nhiếp Vô
Danh nói.
Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh liếc Diệp Oản Oản một cái: "Nói nhảm, anh không
biết sao? Nhưng mà người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa đói bụng lấy đâu
ra sức mà làm? Không phải là trước tiên nên ăn no đã rồi lại đi điều tra sao?"
"Vậy anh ăn nhanh lên một chút..."
Diệp Oản Oản thở dài.
"Chờ đó đi, anh đi góc đường xếp hàng. Bánh bao nhân thịt của tiệm đó ngon
lắm, anh sẽ lấy cho em một cái." Nhiếp Vô Danh nói xong, quay người lại biến
mất tung mất ảnh.
Nhìn theo bóng lưng Nhiếp Vô Danh rời đi, khóe miệng Diệp Oản Oản thoáng co
giật. Cha mẹ không giao vị trí gia chủ Nhiếp gia cho anh ấy, thật đúng là quyết
định sáng suốt nhất.
...
Diệp Oản Oản vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Tư Dạ Hàn, nói rõ một chút
tình hình hiện tại cho anh nghe, bốn phía lại xuất hiện một đám cao thủ được
huấn luyện nghiêm chỉnh, trong nháy mắt bao vây lấy Diệp Oản Oản.
Người cầm đầu, chính là Nhiếp Linh Lung.
"Tỷ tỷ, ngươi đi đâu vậy, thật là khiến cho em gái dễ tìm."
Nhiếp Linh Lung nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, mặt không đổi sắc nói.
"Ồ, em gái tìm ta có chuyện gì gấp sao?" Diệp Oản Oản ung dung thản
nhiên.
"Ngược lại không có chuyện gì gấp. Bất quá, tỷ tỷ cũng biết, ta mới vừa
trở thành Nhiếp gia chủ, cần phải có chiến công, mà nhiều năm trước Không Sợ
Minh Chủ từng ăn trộm đi số lượng lớn thông tin mật và đồ vật trân quý của
Nhiếp gia ta. Cao tầng Nhiếp gia quyết định tiến hành trừng trị đối với Không
Sợ Minh Chủ... Tỷ tỷ có từng thấy Minh chủ Không Sợ Minh sao?" Nhiếp Linh
Lung nhìn Diệp Oản Oản, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy lạnh giá.
"Thật trùng hợp!" Diệp Oản Oản nhìn Nhiếp Linh Lung chằm chằm:
"Tỷ tỷ đây chính là Không Sợ Minh Chủ ngươi muốn tìm."
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, Nhiếp Linh Lung khẽ vuốt cằm: "Tỷ tỷ, ngươi xem
trí nhớ của em gái này, đều đã quên mất thân phận của tỷ tỷ là Không Sợ Minh
Chủ... Bất quá, một con ngựa thì vẫn là một con ngựa, tình tỷ muội vẫn là tình
tỷ muội, công ra công, tư ra tư!"
"Công cái con mẹ mày!"
Bỗng nhiên, một tiếng quát lạnh từ phía sau đám người truyền tới. Cũng không
kịp thấy Nhiếp Vô Danh dùng động tác như thế nào, đã đạp cho 7, 8 người bao
vây bay ngang ra ngoài.
Giờ phút này, Nhiếp Vô Danh đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, trong miệng còn đang cắn
một miếng bánh bao nhân thịt.
Diệp Oản Oản: "..." Đều đến loại thời điểm này rồi, có thể tạm hoãn giờ
ăn lại không?
"Nhiếp Vô Danh, chuyện này vốn là không có quan hệ gì với ngươi! Nhưng
ngươi bất kính đối với Nhiếp gia chủ, bao che Không Sợ Minh Chủ, quy vào cùng
tội. Còn không mau thúc thủ chịu trói?"
Nhiếp Linh Lung nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, lạnh lùng nói.
"Nhiếp Linh Lung..." Ánh mắt lạnh giá thấu xương của Nhiếp Vô Danh,
chậm rãi rơi vào trên người Nhiếp Linh Lung: "Ngươi... có phải là lầm cái
gì rồi hay không... Ngươi có biết ta là ai không?"
"Ta đây ngược lại có chút ít hứng thú, nói cho ta biết, ngươi là ai?"
Nhiếp Linh Lung cười lạnh.
"Ta đây chính là... Nhiếp Vô Danh đó nha!"
Nhiếp Vô Danh vừa dứt tiếng, hời hợt đánh ra một quyền. Trong chớp mắt, mấy tên
cao thủ bên người Nhiếp Linh Lung, bay ngang ra ngoài như diều đứt dây.
Nhìn Nhiếp Vô Danh trước mắt, Diệp Oản Oản khẽ động trong lòng. Hiện tại, cảm
giác Nhiếp Vô Danh đem lại cho nàng... Hoàn toàn khác biệt...!!
Đây mới là đại ca khi nghiêm túc sao...
Cùng với Nhiếp Vô Danh trong trí nhớ Diệp Oản Oản, tưởng như hai người.
"Hừ, bắt lại!"
Nhiếp Linh Lung ra lệnh một tiếng.
Trong phút chốc, vô số cao thủ vây Nhiếp Vô Danh vào giữa.
Nhiếp Vô Danh đứng tại chỗ cũng không hề nhúc nhích nửa bước, cũng không kịp
thấy anh ra tay như thế nào.
Chẳng qua chỉ trong thời gian mấy hơi thở, đã ngược mười mấy người.