Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.xyz
- --
"Tiến lên!"
Thấy vậy, một vị trưởng lão Nhiếp gia trong số đó, lập tức quát lên.
Một giây kế tiếp, hơn chục người đồng thời tiến lên định đánh hội đồng Diệp Oản Oản.
"Các ngươi... Đều đáng chết!"
Đối mặt hơn chục người, Diệp Oản Oản không lùi mà tiến tới, dùng đoạn dao găm gãy kẹp nơi hai ngón tay xem như sát khí.
Ngắn ngủi vài tích tắc, kẻ chết, người bị thương. Cuối cùng, không một ai dám tiếp cận Diệp Oản Oản.
"Chuyện này... Làm sao có thể..."
Một vị trưởng lão Nhiếp gia trong đám, nhìn Diệp Oản Oản chằm chằm, thần sắc vạn phần kinh ngạc. Cô ta đã khôi phục? Sức mạnh thời kỳ đỉnh phong!
Không đúng... Coi như là thời kỳ đỉnh cao của Nhiếp Vô Ưu, cũng không có khả năng kinh khủng như vậy? Cô ta đã vượt qua chính mình ngày trước, hay là nói... Những thứ cô ta từng nắm giữ, đã trở về?
"Chúng ta cùng tiến lên, giết chết ả ta!"
Nhiếp Linh Lung lạnh giọng quát lên.
Còn không đợi đám người Nhiếp gia kịp đáp lại, một âm thanh lạnh giá thấu xương, phảng phất như từ trong màn đêm đen thăm thẳm truyền đến, làm cho sống lưng người ta phát rét.
"Muốn cùng tiến lên sao?"
Trong lúc nói chuyện, mấy trăm người từ góc đường chậm rãi đi tới. Người đàn ông cầm đầu, cứ như thể hòa vào làm một cùng màn đêm đen, toàn thân trên dưới tràn đầy sát khí làm cho người ta run như cầy sấy, là một vẻ hung ác xưa nay chưa từng có.
Mà một bên khác, là Đại trưởng lão Không Sợ Minh dẫn theo mấy vị trưởng lão, mười mấy vị đường chủ, và cả đám người Thất Tinh Bắc Đẩu.
Nhìn thấy chàng trai, trong ánh mắt tràn đầy khát máu và tàn nhẫn của Diệp Oản Oản, lúc này mới có chút hòa hoãn.
"Tu La Chủ!"
Sau khi nhìn thấy Tu La Chủ, mấy vị trưởng lão Nhiếp gia thất kinh. Làm sao tốc độ lại nhanh như vậy...
Đúng vậy, bọn họ tính sai.
Kế hoạch ban đầu, Nhiếp Vô Danh trúng độc, có thể giải quyết trong thời gian ngắn nhất. Mà Nhiếp Vô Ưu lại càng không đáng nhắc tới! Giết chết 2 người, coi như đến lúc đó Tu La Chủ tìm tới cửa, Nhiếp gia cũng không sợ chút nào.
Nhưng mà, ai có thể nghĩ tới, cái tên Nhiếp Vô Danh đó, căn bản chính là một con quái vật! Người đã trúng kịch độc, vẫn còn có thể bộc phát ra chiến lực cường đại. Thậm chí là sau khi đã hoàn toàn chết ngất, lại còn có thể dựa vào một ý chí không cách nào hiểu được để bảo vệ em gái của hắn...
Thật vất vả mới giải quyết được Nhiếp Vô Danh, nhưng con ả Nhiếp Vô Ưu này lại khôi phục chiến lực đỉnh phong, lại có thể kéo dài thời gian đủ cho đám người Tu La Chủ kéo tới!
Giờ phút này, chàng trai đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, cởi áo của mình ra, khoác ở trên người Diệp Oản Oản. Một đôi mắt lạnh lẽo, nhìn về phía bàn tay bị thương của nàng.
Lúc này, người đàn ông nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Diệp Oản Oản: "Đau không?"
Cơ hồ theo bản năng, Diệp Oản Oản lắc đầu một cái.
"Nhanh... Đưa anh trai em đi bệnh viện!"
Giựt mình tỉnh lại, Diệp Oản Oản vội hoảng hốt nói.
"Đã đưa đi rồi!" Chàng trai đáp.
Diệp Oản Oản xoay người quan sát, quả nhiên, Nhiếp Vô Danh đã được đưa đi.
Chàng trai xoay người, lần lượt hướng về Nhiếp Linh Lung và đám người Nhiếp gia quan sát.
"Giết chết toàn bộ!"
Anh lạnh giọng ra lệnh.
Một câu nói thật lạnh lùng! Toàn bộ nhân lực A Tu La tạo thành thiên la địa võng, đem tất cả mọi người bao vây. Cho dù ngươi là ai, chắp cánh cũng khó thoát!
"Chờ chút!"
Diệp Oản Oản nhìn về phía chàng trai: "Là bởi vì ‘nhân’ năm đó em gieo xuống... vì vậy ‘quả’ này, liền để cho em tới phụ trách, được không?"
Mối hận trong lòng Diệp Oản Oản không cách nào lắng xuống. Trong đầu, chỉ còn lại hình ảnh Nhiếp Vô Danh đem hết toàn lực tranh thủ cho chính mình một chút hi vọng sống...
Nàng là em gái... Mối thù của anh trai, để nàng tới báo!
Nếu như không phải là nàng năm đó, đem Nhiếp Linh Lung nhặt về Nhiếp gia, làm sao lại sẽ nuôi hổ gây họa.
Con hổ cái tàn bạo này, do nàng một tay nuôi lớn.
Coi như là kết thúc, hẳn cũng là để cho nàng tới, tự tay kết thúc.
Nhân quả... nhân quả...!!
Bởi vì là nàng trồng, cũng phải do nàng kết!
Tư Dạ Hàn nhìn cô gái trước mắt, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng.
"Được!"
Cuối cùng, chàng trai gật đầu một cái, cũng nhìn về phía đám người A Tu La.
Một giây kế tiếp, đám người A Tu La lui về phía sau một chút, nhường lại vị trí.