Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.xyz
- --
"Ha ha... Xem ra là ta đoán trúng, tên ca ca phế vật kia của ngươi, đúng là đã chết rồi... Thế nào, tận mắt nhìn thấy anh ruột chết ở trước mắt mình, có tư vị gì... Có muốn cùng ta chia sẻ một chút hay không?" Nhiếp Linh Lung lạnh giọng hô to gọi nhỏ.
"Ta biết ngươi là người của dòng chính! Câu hỏi, ta chỉ hỏi một lần." Diệp Oản Oản mặt không cảm xúc nhìn lấy Nhiếp Linh Lung: "Người bí ẩn lần trước ngươi gặp là ai? Còn nữa, mục đích của dòng chính là cái gì?"
"Muốn biết sao? Tự mình đi thăm dò không được sao?" Nhiếp Linh Lung cười nói.
"Một câu hỏi cuối cùng, cha mẹ ta ở đâu, có phải là các ngươi làm hay không? Ta chỉ cho ngươi một cơ hội." Diệp Oản Oản lạnh nhạt nói.
"Ngươi nói hai ông bà già đáng chết kia sao... Dĩ nhiên là ta làm! Ta có thể nói cho ngươi biết, bọn họ còn sống... mà nói không chừng cũng sắp chết rồi. Muốn biết bọn họ ở đâu sao? Quỳ xuống cầu xin ta, có lẽ, ta sẽ rủ lòng thương nói cho ngươi biết đấy!" Nhiếp Linh Lung nói.
"Rất tốt!" Diệp Oản Oản gật đầu một cái: "Ta đã cho ngươi cơ hội... Là chính ngươi... Không biết quý trọng. Bắt đầu từ thời khắc này, cơ hội kết thúc!"
Trong lúc nói chuyện, Diệp Oản Oản cầm lấy một con dao găm ở bên cạnh.
"Nực cười, ngươi dám động đến ta?" Nhiếp Linh Lung không sợ chút nào: "Ta chết, ngươi vĩnh viễn đều không biết tin tức của Nhiếp chủ mẫu và gia chủ. Hơn nữa, dòng chính rất nhanh sẽ phát động chiến tranh đối với Độc Lập Châu. Ngươi, dám không?"
Cho dù bị bắt thì như thế nào, Nhiếp Linh Lung tuyệt đối không tin, có người dám đòi mạng của mình. Mình là một người quá quan trọng!
"Phập"!!
Nhiếp Linh Lung vừa mới dứt lời, hàn mang của con dao găm trong tay Diệp Oản Oản hiện lên, trong nháy mắt đâm vào trong cánh tay trái của ả ta.
Tiếp đó, chính là một tiếng hét thảm của Nhiếp Linh Lung.
Một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản mặt không cảm xúc rút dao găm ra. Còn không đợi Nhiếp Linh Lung mở miệng, dao găm trong nháy mắt đâm vào trong tay phải của Nhiếp Linh Lung.
"Ngươi... Ngươi điên rồi...!?"
Vào giờ phút này, Nhiếp Linh Lung sắc mặt trắng bệch, đau đớn kịch liệt, khiến cho mặt mũi của ả ta càng lúc càng vặn vẹo.
Con đàn bà này, cô ta điên rồi sao...? Cô ta thật sự mặc kệ sống chết của Độc Lập Châu, mặc kệ sống chết của Nhiếp gia chủ mẫu sao?! Cô ta lại dám làm như vậy đối với mình!
Diệp Oản Oản nhìn Nhiếp Linh Lung chằm chằm, một câu cũng không thèm nói, túm lấy tóc của ả. Dao găm lạnh giá, khẽ đặt lên cổ Nhiếp Linh Lung.
"Ca ca..."
Trong mắt Diệp Oản Oản hiện ra một tầng sương mù: "Em báo thù cho anh...!"
Một giây kế tiếp, bàn tay nắm dao găm của Diệp Oản Oản phát lực, chậm rãi cứa đứt từng tầng da thịt nơi cổ của Nhiếp Linh Lung.
"Nhiếp... Nhiếp Vô Ưu... Ngươi... Ngươi... Cái tên điên này...!!"
Thời khắc này, rốt cục Nhiếp Linh Lung cũng cảm nhận được một sự sợ hãi trước đó chưa từng có. Trong trí nhớ, Nhiếp Vô Ưu đúng là một người điên... Cô ta có thể bất kể bất kỳ hậu quả gì, làm ra hết thảy những sự việc điên cuồng khiến cho người ta không cách nào tưởng tượng được!
"Tỷ... Tỷ tỷ... Ta nói, ta sẽ đem hết thảy... Đều nói hết..."
Nhiếp Linh Lung vẫn còn chưa thể nói xong, đã bị Diệp Oản Oản che miệng chặn lại.
"A... A...a..."
Trong mắt Nhiếp Linh Lung tràn đầy hoảng sợ nhìn Diệp Oản Oản, nhưng trong miệng ngay cả một chữ cũng không cách nào phun ra.
"Suỵt..."!!
Diệp Oản Oản hướng về Nhiếp Linh Lung ra dấu im lặng: "Đừng nói chuyện..."
"Mới vừa rồi, ta đã cho ngươi cơ hội mở miệng... Là ngươi, tự mình từ bỏ, không phải sao..."
"A!"
Nhiếp Linh Lung điên cuồng lắc đầu. Ả đã sợ rồi, là tử vong bao phủ, khiến cho toàn thân ả không ngừng run rẩy.
"Ngươi hại chết anh ta... Không chỉ riêng ngươi... Tất cả mọi người phía sau ngươi... đều phải...chôn theo anh trai ta!"
Diệp Oản Oản dứt tiếng, không do dự chút nào, dao găm trong tay, trong nháy mắt đi sâu vào trong yết hầu Nhiếp Linh Lung.