Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.xyz
- --
Thời khắc này, cửa phòng giam cũ.
Mấy gã đại lão đang ngồi ở cửa, giống như cá kho tiêu, chán đến chết đến tê liệt ngồi tán dóc ở nơi nào đó, đột nhiên có người lanh mắt phát hiện cách đó không xa lại có một khuôn mặt người mới.
"Ai? Hai người bên kia là ai? Thật giống như chưa từng gặp!" Trong đó một gã đại lão có chút hoài nghi hỏi.
"Đoán chừng là người mới bị bắt vào đây thì phải?"
Hai người đang bàn tán, lúc này, một đại lão bang phái nào đó nhìn chằm chằm phương hướng hai người tới, đột nhiên không tưởng tượng nổi mà trợn to hai mắt, "Mịa nó! Tu... Tu La Chủ! Cái vị bên trái đó không phải là Tu La Chủ sao? Làm sao hắn cũng bị bắt vào đây!?"
"Ta nhổ vào! Ngươi nói ai cơ?"
"Cái mặt lạ hoắc kia là Tu La Chủ, cái tên bên phải là trợ thủ của hắn, ta đã gặp một lần, tuyệt đối sẽ không nhận sai!"
...
Sau khi xuống thuyền, Tư Dạ Hàn liền âm thầm mang theo Lâm Khuyết bắt đầu đi điều tra tung tích của Diệp Oản Oản. Kết quả, dò xét hết mấy phân khu đều không thể tìm được nàng.
Chỉ ở trên bãi cát tìm được một đôi giày dính máu của nàng.
Trong tay Tư Dạ Hàn cầm đôi giày nữ kia, nhìn vết máu trên giầy, sắc mặt khó coi xưa nay chưa từng có.
Lâm Khuyết cũng có chút luống cuống, "Cửu ca, anh đừng vội, còn có một khu vẫn còn chưa tìm đâu!"
Ngón tay của Tư Dạ Hàn siết chặt từng chút một, tiếp tục đi về phía trước.
Cửa phòng giam Khu B.
Đám người lê lết ngoài cửa đã nhanh chóng vọt vào trong thông báo mọi người, "Đệt đệt đệt! Lại có người mới bị bắt vào! Các ngươi có biết lần này người bị bắt đi vào là ai không?"
Trong phòng, một đám đại lão nghe vậy tất cả đều không mấy hứng thú.
Ban đầu khi có người mới bị bắt vào, mọi người còn có thể than thở mấy câu, nhưng theo số lượng người bị bắt vào càng ngày càng nhiều, lai lịch cũng càng ngày càng lớn, mọi người về căn bản đều đã chết lặng.
"Ai vậy, sao ngươi kích động thành như vậy?" Có người không nhanh không chậm hỏi một câu.
"Tu La Chủ! Là Tu La Chủ đấy!" Người đứng ở cửa kia cất giọng mở miệng nói.
"Mịa nó! Ngươi nói ai?"
"Một trong tam đại cự đầu của Tội Ngục, thủ lĩnh A Tu La, Tu La Chủ?"
"Không sai! Chính là hắn! Ta đã gặp một lần, tuyệt đối sẽ không nhận lầm!"
"Thậm chí ngay cả Tu La Chủ đều bị bắt vào đây rồi, thế lực phía sau màn trên đảo này rốt cuộc là thế lực gì?"
"Ta nguyên bản còn tưởng rằng là Tội Ngục giở trò quỷ chứ, rốt cục làm sao ngay cả Tu La Chủ đều bị bắt vào rồi?"
Bên trong gian phòng, Diệp Oản Oản đang nổ bài Địa Chủ, nghe phía bên ngoài lầm rầm bàn tán, thuận miệng hỏi một câu, "Bên ngoài ồn ào cái gì vậy?"
Nơi cửa có người mở miệng nói, "Hình như là có người mới bị bắt vào rồi!"
Diệp Oản Oản nhàn nhã nhấp miếng trà ngon mới vừa thắng được, nhíu mày hỏi, "Người mới? Độc Lập Châu này, các đại lão có mặt mũi đều đã bị bắt không sai biệt lắm rồi đi, còn có thể là ai bị bắt vào nữa hả?"
Lúc này, trong đám người có một thanh âm kích động lên tiếng trả lời, "Mịa nó! Hình như là Tu La Chủ!"
"Phụttt——!! "
Trong nháy mắt khi nghe được ba chữ “Tu La Chủ”, Diệp Oản Oản nhất thời phun thẳng hớp nước trà ra ngoài, "Ngươi nói ai?"
"Lão đại A Tu La, đại ma đầu Tu La Chủ!"
Diệp Oản Oản trực tiếp sững sờ, hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý: "..."
A Cửu?
Nàng còn chưa gởi tín hiệu mà, làm sao anh ấy lại đến rồi?
Sau khi kinh ngạc, phản ứng thứ hai của Diệp Oản Oản là cúi đầu liếc nhìn chính mình, giờ phút này, nàng đang tóc tai rối bời, quần áo nhăn nhúm, chân mang đôi giày cỏ tự chế, không có chút hình tượng nào đang gác chân lên bàn trà, vênh váo rung chân, trong tay cầm bài, trước người chất đống tất cả đều là những đồ vật đào hố đám đại lão mà thu được...
Hiển nhiên là một nữ đại sơn tặc, nữ thổ phỉ...
Diệp Oản Oản: "Ta...đệt..."