Nàng theo ông ngoại vào nam ra bắc, anh thi triển nguyện vọng, không ngừng mở rộng bản đồ thế lực Kỷ gia.
Mặc dù hai người bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng cũng càng ngày càng thân thiết với nhau hơn.
Thiếu nữ tuổi còn quá nhỏ, đối với tình cảm ngây thơ mà u mê, nhưng anh lại không nóng vội! Cuộc đời còn lại rất dài, anh và nàng còn có quá nhiều thời gian. Anh cũng tự tin, Tiểu Vô Ưu của mình, sẽ không dễ dàng xiêu lòng vì một người đàn ông khác.
Nhưng mà...
Mọi thứ anh đều tính kỹ, nhưng không tính được ý trời.
Sau khi chàng trai biết được tình hình thân thể của mình, tr.uye.nful.l.ne.t cũng không nói thêm gì, phảng phất như hết thảy những thứ này, đã sớm dự đoán trước từ lâu.
"Hic, đúng là tài hoa bạc mệnh mà..." Sau một hồi, lão giả đầy thương tiếc lắc đầu, nhẹ giọng thở dài.
"Ừm, minh bạch." Chàng trai yên lặng rất lâu, khổ sở cười, xoay người rời đi.
Kiếm khách có kiếm, văn nhân có bút. Sau này, Kỷ Tu Nhiễm sẽ không còn có Nhiếp Vô Ưu.
Xem ra, ông trời cũng không cho phép, bên trong tương lai của nàng có anh.
"Kỷ Tu Nhiễm!"
Thấy chàng trai rời đi, Hải Đường nhanh chóng đuổi theo: "Anh nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe..."
Nghe tiếng, chàng trai dừng bước, ánh mắt rơi vào trên người Hải Đường: "Nhưng tôi, còn có rất nhiều chuyện phải làm."
"Rất nhiều chuyện? Chẳng lẽ còn quan trọng hơn so với mạng của anh à?" Hải Đường vội la lên.
"Như vậy, nằm ở trên giường, trời cao sẽ không thu lấy mạng của tôi sao?" Kỷ Tu Nhiễm chỉ về phía bầu trời.
"Tôi đi nói cho Vô Ưu..." Rất nhanh, Hải Đường lấy điện thoại di động ra.
Nhưng mà, Kỷ Tu Nhiễm lắc đầu một cái: "Không cần."
"Kỷ Tu Nhiễm, anh có ý gì? Chuyện lớn như vậy, Vô Ưu không có quyền được biết sao?" Chân mày Hải Đường nhăn lại.
"Rốt cuộc anh có ý gì, anh dự định lừa gạt Vô Ưu, sau đó đẩy Vô Ưu rời đi?" Hải Đường hỏi.
Kỷ Tu Nhiễm yên lặng không đáp.
"A, Kỷ Tu Nhiễm... Anh thật vĩ đại, anh nghĩ mình là ai? Anh thật sự xem mình như là nam chính trong truyện ngôn tình ngược rồi sao? Những chuyện vĩ đại tự mình gánh vác, sau đó một mình cô độc hoàn toàn biến mất khỏi cái thế giới này?" Hải Đường cả giận nói.
"Mỗi một người, đều có quyền lựa chọn, không liên quan tới vĩ đại." Chàng trai nói xong, cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi.
...
Trên hải đảo, trong kho hàng cũ nát, chàng trai chậm rãi mở hai mắt ra, sắc mặt trắng bệch. Anh thật giống như vừa mơ một giấc mơ, đã mơ thấy lần đầu gặp gỡ, đã mơ thấy khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau, đã mơ thấy cả sự cô độc và tuyệt vọng.
Rất nhanh, chàng trai hơi có chút phí sức sửa sang lại áo sơ mi trắng trên người mình một phen, nhìn vào ống kính, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy ấm áp.
"Chúc em tân hôn hạnh phúc."
Lúc nói chuyện, trong mắt của chàng trai, có từng tia chấn động! Anh cúi đầu xuống, không muốn để cho ống kính bắt được chút tâm tình nào của mình.
Hồi lâu sau, lúc này chàng trai mới một lần nữa đối mặt với ống kính.
"Không hẹn gặp lại."
...
Bờ biển, chàng trai điều chỉnh cơ thể mình sang một tư thế thoải mái một chút. Anh còn nhớ, rất nhiều năm trước, chính mình và cô gái kia, đã từng ngồi ở bờ biển như vậy, ăn Bento tiện lợi, trò chuyện về tương lai.
Cảm thụ gió biển thổi lất phất, trong đầu của chàng trai, lại lần nữa bắt đầu nhớ lại những hình ảnh trong giấc mộng.
Kỷ gia.
Mặt trời chói chang trên cao.
Bé gái ôm lấy một cái nồi lớn, mồ hồi đã sớm ướt sũng khắp cả người.
Chợt, cô bé dùng nhánh cây đỡ lấy cái miệng chiếc nồi sắt to lớn kia, trộm không ít thức ăn từ phòng bếp Kỷ gia làm mồi dụ, nhét vào phía dưới nồi.
Một lát sau, đặt mồi nhử xong, bé gái trốn phía sau đại thụ.
Trong tay cô bé giữ lấy một sợi dây. Cô bé vốn định dùng chiếc nồi lớn này bắt mấy con chim nhỏ phía sau núi ở Kỷ gia, nhưng mà đợi đã lâu, lại cũng không thấy con chim nào mắc bẫy.
Ngay chính thời điểm cô bé bắt đầu buồn ngủ, một đứa bé trai cầm một quyển sách trong tay, đi tới trước cái nồi lớn, hơi sững sờ, nhìn bốn phía một chút, cũng không thấy ai, chỉ thấy đáy nồi đang đặt một ít thức ăn.
Đây là đang làm gì...?
Lúc này, cậu bé khom người xuống, tò mò thò đầu vào trong, nhìn xuống phía bên trong đáy nồi.
Cô bé đang buồn ngủ, cảm nhận được sợi dây trong tay có chút động tĩnh, theo bản năng vội vàng kéo một cái về bên trái.
Chỉ nghe một tiếng "cạch" vang lên, nồi lớn ngã xuống, cậu bé còn chưa phục hồi lại tinh thần, trong nháy mắt đã bị nhốt bên trong chiếc nồi lớn.
Bé gái kích động từ phía sau đại thụ chạy ra, đến cạnh nồi lớn, hưng phấn không thôi mà hoan hô —— "Oa ha ha ha, bắt được, bắt được!"
"Người nào?"
Nghe được trong nồi lại có âm thanh truyền tới, dường như cô bé sợ hết hồn: "Oa, chim thành tinh rồi, ngươi là yêu quái sao! Lại có thể biết nói chuyện!"
"Ngươi là ai?"
"A, ta? Ta gọi là Nhiếp Vô Ưu, ngươi thì sao?"
"..."
Nhiếp Vô Ưu...
Vô Ưu...
Lúc đó, đại khái anh tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, chính mình lại bị một cái bẫy vụng về như vậy vây khốn.