Sau đó, Diệp Oản Oản cùng cha mình Diệp Thiệu Đình cũng quay trở về chỗ ngồi.
Chỗ ngồi của bọn họ ở trong góc phòng cho nên trừ mấy người một nhà bọn họ ra không có người nào khác.
Từng người ngồi vào chỗ của mình, toàn bộ đều trầm mặc lại.
Diệp Oản Oản ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Diệp Mộ Phàm, đối mặt với ba mẹ, nếu vừa rồi Diệp Oản Oản có bộ dạng oán hận người nhà của cậu mình phách lối, hay sự đối đáp tự nhiên trước mặt ông nội cùng với mọi người đầy vẻ thành thạo thì giờ phút này tất cả đều hóa thành vẻ luống cuống cùng mờ mịt, hoàn toàn không biết nên mở miệng nói chuyện như thế nào.
Diệp Mộ Phàm vẫn một mực vùi đầu uống rượu, ánh mắt Diệp Thiệu Đình phức tạp trầm mặc, ánh mắt Lương Uyển Quân một mực rơi vào trên người con gái mình, vẻ đứng ngồi không yên, vô số vấn đề muốn hỏi, vô số lời muốn nói, tưởng tượng tới thái độ hiểu lầm của con gái đối với bọn họ, muốn nói nhưng lại thôi, cho nên trong lúc nhất thời càng không biết nên dùng cách như thế nào để hỏi han người con gái từng sống chung với bọn họ.
Bầu không khí trong lúc nhất thời có chút giằng co.
Diệp Oản Oản nhéo ngón tay để ở bên người một cái, vài lần muốn mở miệng ra nói chuyện nhưng lời đã đến khóe miệng đều nuốt trở vào trong.
Rõ ràng trước khi tới đây cô đã vô số lần nghĩ đến thời điểm nhìn thấy người thân nhất của mình nên nói cái gì, nên làm cái gì, nhưng vào lúc này trong đầu cô lại là một mảnh mù mịt.
Cô nên nói cái gì bây giờ?
Con thật sự xin lỗi ba mẹ sao?
Trước kia khi cô đã làm những chuyện vô cùng đốn mạt cho nên coi như cô có nói một ngàn hay mười ngàn lần lời xin lỗi cũng vô dụng.
Cô phí hết tâm tư làm nhiều chuyện như vậy, cô liều mạng học tập, nhưng cho đến lúc này, cô lại phát hiện ra mấy chuyện đó không dùng được, căn bản là không có một chút tác dụng nào, khi nhìn thấy mặt mũi già nua tiều tụy của ba mẹ, nhìn thấy ba mẹ mình bị một nhà cậu mợ ngay trước mọi người nhục nhã, nội tâm áy náy cùng tự trách lan tràn, cô lại càng không có cách nào đối mặt với bọn họ…
“Con…” Diệp Oản Oản há miệng, giọng nói có vẻ uất ức nghẹn ngào dị thường.
Đến cuối cùng, vẫn là Lương Uyển Quân nhìn thấy bộ dáng khó chịu của con gái mình, quả thực không nhịn được nữa, cũng không để ý đến con gái mình có khả năng bài xích cùng chán ghét đối với mình hay không, dựa vào bản năng của người mẹ đưa tay ra vuốt ve nhẹ nhàng trên tóc con gái mình một cái, đáy mắt tràn đầy thương tiếc nói: “Oản Oản gầy đi rồi… Con ở bên ngoài khẳng định chịu khổ nhiều rồi đúng không?…”
Nghe được câu này, Diệp Oản Oản đầu tiên là ngẩn người ra, ngay sau đó nước mắt nhất thời lăn xuống, xịch một tiếng cả người nằm trên mặt bàn.
Giọt nước mắt này của Diệp Oản Oản tựa như là một cái công tắc, lập tức đã phá vỡ sự yên lặng lúc này.
Lương Uyển Quân cũng bất chấp mọi thứ, vội vàng vượt qua chồng cùng con trai đi tới trước mặt con gái nói: “Oản Oản, tại sao con lại khóc? Có phải là ở bên ngoài chịu ủy khuất và bị người khác khi dễ hay không?”
Không chỉ có Lương Uyển Quân, ngay cả Diệp Thiệu Đình người nãy giờ không nói lời nào từ đầu đến cuối chỉ có vẻ trầm mặc cũng gấp gáp cả lên, trên mặt lộ ra thần sắc hốt hoảng “Bảo bối thế nào nhanh nói cho ba ba nghe đi! Có phải là có người khi dễ con hay không?”
Nước mắt Diệp Oản Oản thoáng cái chảy càng nhiều hơn…
Trước kia cô đối đãi với ba mẹ mình như vậy, làm nhiều chuyện quá phận như thế, cho nên cô vẫn đang lo lắng bọn họ có thể mãi mãi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho mình hay không, nếu như ba mẹ cô thực sự không bao giờ nữa tha thứ cô nữa, vậy thì cô nên làm cái gì đây?
Nhưng là…
Không có… Những chuyện mà cô lo lắng tất cả cũng không có phát sinh…
Chỉ bởi vì một giọt nước mắt của cô, ba mẹ cô liền không có chút nào do dự, vẫn trước sau như một quan tâm cô, yêu chiều cô…
“Mẹ…” Diệp Oản Oản thoáng cái nhào tới trong ngực của Lương Uyển Quân, “Thật xin lỗi… Thật xin lỗi… Con không nên đối xử với mẹ cùng ba như vậy… Không nên nói những lời gây tổn thương trái tim hai người … Con biết lỗi rồi… Ba mẹ không cần giận con nữa?… Ba mẹ đừng có không muốn con trở về có được hay không?”
Đột nhiên bị con gái chủ động ôm, rồi nghe những lời này của con gái mình, Lương Uyển Quân mặt không cách nào tin tưởng được, nước mắt cũng thoáng cái chảy xuống: “Đứa nhỏ ngốc… Ba mẹ làm sao có thể sẽ giận con được chứ, con là con gái cưng của ba mẹ mà…”