Cung Húc đang thư thái tựa vào trên ghế, chân vắt ngang, trong tay cầm điện thoại di động, đang chơi game ầm ĩ, bên cạnh là thợ làm tóc, thợ hóa trang, thợ trang điểm một đám người vây xung quanh anh ta.
Bên cạnh là hai tiểu trợ lý, một người trong tay bưng một trái dừa, ân cần cẩn thận đứng ở một bên, chờ Cung Húc đánh xong một trận, liền cẩn thận đem trái dừa đưa tới cho anh ta uống một hớp.
Người kia đứng cách mấy bước, xoạt xoạt xoạt xoạt không ngừng cho hắn xem ảnh: “Húc ca, chụp xong rồi, anh xem những tấm này có được không?”
Trợ lý khẩn trương cầm lấy máy ảnh đưa tới trước mặt Cung Húc.
Cung Húc nhìn lướt qua, một mặt ghét bỏ: “Hừ, không có chụp ra một phần vạn đẹp trai của tiểu gia tôi a!”
Tiểu trợ lý vội vàng nịnh hót nói: “Làm sao được a, Húc ca anh ba trăm sáu mươi độ không góc chết, chụp đều đẹp trai a!”
Cung Húc đối với loại tán dương này đã không còn cảm giác, tiện tay chỉ mấy tấm nói: “Tấm này, tấm này, còn có tấm này, gửi qua điện thoại di động cho tôi, tôi muốn đăng lên Weibo.”
“Được, tôi lập tức gửi ngay đây!”
“Đừng quên xóa tàn nhan trên trán!”
“Dạ dạ dạ!”
Hình ảnh sau khi chuẩn bị xong, Cung Húc ôm điện thoại di động, một mặt sầu bi mà phát một cái Weibo.
Đầu tiên là đăng hình của mình, bên trên có kèm theo caption: [Ngày thứ ba, vẫn không chút tin tức nào của em, tiểu mứt quả nha, biển người mênh mông, anh nơi nào tìm em~]
Tiểu trợ lý bên cạnh trơ mắt nhìn Cung Húc đăng cái kia lên Weibo, nhất thời cả mặt đều đen.
”Nha…! Nhẹ một chút! Tôi rất yêu mái tóc này đấy có biết không?”
“Thật xin lỗi thật xin lỗi!” Thợ làm tóc liên tục nói xin lỗi.
Gần đây tâm tình của Cung Húc đặc biệt nóng nảy, càng ngày càng khó hầu hạ, bọn họ mấy ngày này cũng chỉ có thể chịu đưng sự xui xẻo này mà thôi.
Mọi người trong phòng đang nơm nớp lo sợ dụ dỗ vị tiểu tổ tông này, đột nhiên nơi cửa truyền tới một tiếng vang “Phanh” thật lớn cửa phòng bị người từ bên ngoài một cước đá văng.
Chỉ thấy một nam nhân trẻ tuổi thần sắc thản nhiên đứng ở cửa, lười biếng quét mắt mọi người trong phòng, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu rơi vào trên người Cung Húc.
Cung Húc nhìn chằm chằm người có can đảm dám đạp cửa phòng hóa trang của mình, mắt hơi nhăn nheo lại nói: “Anh ta là ai?”
Tiểu trợ lý bên cạnh Cung Húc nhìn người mới tới một cái, vội vàng ở bên tai Cung Húc nhỏ giọng nói: “Húc ca, anh ta là Diệp Bạch người trước kia em đã nói với anh, tiểu tử này sợ là biết anh đoạt vai diễn của Lạc Thần, nên tới gây phiền toái rồi!”
”Anh ta chính là Diệp Bạch sao?” Cung Húc nhíu mày hỏi lại.
Mục tiêu được xác định, Diệp Oản Oản không nói hai lời, ôm lấy hai tay từng bước từng bước hướng về hướng của Cung Húc đi tớ, sau đó, một chân dậm ở trên ghế Cung Húc. Một cỗ cảm giác áp bức mạnh mẽ đột nhiên đập vào mặt, Cung Húc nhất thời theo bản năng rụt về sau, la lớn: “Ai ai ai, anh muốn làm gì tạo phản a!”
“Diệp Bạch! Anh muốn làm gì?!”
Hai tiểu trợ lý cũng gấp gáp cả lên, một bên nghiêm nghị trách mắng một bên hướng bên ngoài hô: “Bảo an! Bảo an đâu?!”
Diệp Oản Oản không nhanh không chậm mở một tấm hình trong điện thoại, đưa tới trước mặt Cung Húc cho anh ta xem.
Đang ầm ĩ, Cung Húc trong nháy mắt nhìn đến tấm hình kia, nhất thời trợn cả mắt lên.
Mịa nó! Chuyện này, đây không phải là tiểu mứt quả của hắn sao!!!Tại sao tên này lại có hình của cô ấy.