Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 300: Cô chủ vào đồn cảnh sát rồi



Tòa nhà Hoàn Hải hùng vĩ sừng sững cao chọc trời.

Trong phòng họp rộng rãi và sáng sủa. Các lãnh đạo cốt cán của công ty đã tăng ca hơn mười ngày đang báo cáo với người đàn ông lạnh lùng thờ ơ ở vị trí chính kế hoạch cho quý tiếp theo.

Bầu không khí trong phòng họp như ngưng trệ, ngoại trừ chuyện công việc, các giám đốc điều hành ngay cả hắt hơi cũng không dám, vì sợ sẽ làm chọc giận người đàn ông với vẻ “ông chú lớn” đang ngồi kia.

Gần đây, Tổng giám đốc của họ ngoài công việc cũng chỉ có công việc, ở công ty cả ngày lẫn đêm, anh ở nơi đâu, nơi đó liền có gió lạnh thổi qua, lạnh cóng. Mọi người có thể nhìn ra được dạo này tâm trạng anh không tốt!

Nó không phải không tốt, mà là tôi tệ đến đỉnh điểm. Giản Thành ngồi sau Mặc Trì Úy, ghi lại những điểm chính của cuộc họp. Điện thoại bỗng nhiên rung lên. Nhìn thấy điện thoại của đồn cảnh sát, Giản Thành cẩn thận liếc nhìn một người đàn ông mặc một cây đen, dáng người uy nghiêm, đứng dậy nói nhỏ bên tai anh: “Tổng giám đốc Mặc, cảnh sát gọi tới di động cá nhân của anh.” Mặc Trì Úy hơi nhíu đôi mày kiếm.

Lần đó, Đường Tâm Nhan bị nhà họ Phó đưa đến đồn cảnh sát, anh có nói với cục trưởng rằng nếu cô có bất cứ điều gì mà phải vào đây, nhất định phải gọi cho anh càng sớm càng tốt.

Lẽ nào, cô đã xảy ra chuyện gì rồi? Mặc Trì Úy nhanh chóng nhận điện thoại, anh giơ tay làm động tác tạm dừng cuộc họp. Người ở đầu bên kia điện thoại chỉ nói một câu Đường Tâm Nhan đã vào đồn cảnh sát, Mặc Trì Úy đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi. Vì hành động quá nhanh nên chiếc ghế chuyển động và phát ra tiếng động mạnh, những người trong phòng họp cùng nhìn về phía anh, ai nấy đều rất tò mò, Tổng giám đốc từ trước tới giờ, núi Thái Sơn có sụp trước mặt, anh cũng không biến sắc, vậy mà giờ đây, vừa mới nhận được cuộc gọi của ai đó, liền sốt ruột đến mức này?

Mặc Trì Úy thậm chí còn không kịp giải thích, trực tiếp rời khỏi phòng họp.

Giản Thành nhìn mọi người đang xì xào bàn tán, anh ta nghiêm nghị nói: “Tổng giám đốc Mặc có chuyện gấp cần giải quyết. Hôm nay kết thúc cuộc họp tại đây. Mấy ngày nay, các vị lãnh đạo đều đã vất vả rồi, mọi người về nhà nghỉ ngơi sớm đi!”

“Trợ lý Giản, gần đây tổng giám đốc Mặc gặp chuyện không vui sao?”

“Đúng vậy, tôi thấy gần đây Tổng giám đốc Mặc chưa từng về nhà.”

“Tổng giám đốc Mặc không phải là thất tình chứ?”

Giản Thành ho khan một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người đang bàn bạc chuyện riêng của BOSS, anh ta oai phong nói: “Việc riêng của Tổng giám đốc Mặc, mọi người đừng suy đoán lung tung.”

Đồn cảnh sát.

Ngay khi Mặc Trì Úy đến, cục trưởng đã mời anh ta vào văn phòng.

“Sự việc là như thế này. Khi hai phóng viên nhìn thấy Phượng Cừ và cô Đường ôm nhau, họ có chụp lại ảnh. Phượng Cừ đã yêu cầu họ giao ảnh ra. Nhưng hai phóng viên không đồng ý. Hai bên xảy ra mâu thuẫn và Phượng Cừ đã ra tay đánh, một người trong số họ phải nhập viện, còn người kia bị đánh bầm tím mặt mũi. Bây giờ họ đang muốn sẽ kiện Phượng Cừ và cô Đường.”

Mặc Trì Úy nheo lại đôi mắt lạnh như hồ u tối, hỏi một câu trọng điểm: “Cô ấy và Phượng Cừ đang ôm nhau thì bị phóng viên chụp ảnh?”

Cục trưởng thấy Mặc Trì Úy phả ra hơi thở lạnh lẽo, ông ta cố nở nụ cười trên khuôn mặt cứng nhắc: “Cái này… Cái này…”

“Nói trực tiếp!”

“Đúng vậy, tôi có xem bức ảnh do phóng viên chụp. Hai người bọn họ quả thật đang ôm nhau.”

Mặc dù cục trưởng không biết quan hệ giữa Mặc Trì Úy và cái cô Đường kia, nhưng có thể thấy Mặc Trì Úy có tình cảm với Đường Tâm Nhan.

Hơn nữa, biểu cảm của Mặc Trì Úy rõ ràng là biểu cảm bị chụp mũ xanh lên đầu. Cục trưởng trong lòng thầm đồng tình với anh, không ngờ một người đàn ông giàu có, quyền thế và đẹp trai như vậy lại bị cắm sừng.

Trong phòng thẩm vấn.

Phượng Cừ lười biếng dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm viên cảnh sát đang lập biên bản: “Chính tôi là người đã đánh họ. Chỉ cần giam giữ tôi. Thả Đường Tâm Nhan đi đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.