Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 301: Anh Mặc mời vợ lên xe



Tên phóng viên bị Phượng Cừ đánh bầm dập mặt mũi nhe răng trợn mắt nói: “Không được thả, bọn họ là cùng một phe.”

Viên cảnh sát biết tên phóng viên bị đánh cũng có lai lịch nên không dám xúc phạm, cau mày liếc mắt nhìn Ảnh đế Phượng Cừ chưa một lần vào đồn cảnh sát, nói: “Anh bây giờ là nhân vật của công chúng, chẳng phải anh nên làm tấm gương tốt cho Fan noi theo sao?”

Phượng Cừ nghe vậy, trực tiếp đặt một chân dài to trên bàn cảnh sát, đôi mắt phượng xinh đẹp của anh ta hơi nhướng lên: “Đồng chí cảnh sát, nếu không phải bọn chó săn này chụp trộm, lại còn không chịu xóa ảnh, anh nghĩ tôi ăn no dửng mỡ không có việc gì làm đi đánh bọn họ à?”

“Nếu anh với Đường Tâm Nhan không ôm nhau, làm sao chúng tôi có thể chụp được? Nếu anh không muốn bị chụp ảnh, tại sao anh không rút khỏi giới này đi?”, tên phóng viên khiêu khích.

Quý Tịnh nhận được thông báo và biết rằng Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan đã vào đồn cảnh sát, cô vội vã đến cùng với luật sư. Nhưng một trong những phóng viên bị đánh hôm nay là cháu của tập đoàn báo lớn nhất Thành phố An, bên kia không chịu đẽ dàng buông tha.

Quý Tịnh đang định nghĩ cách khác, thì một bóng hình cao lớn, nghiêm nghị xuất hiện trong tầm mắt cô.

“Tổng giám đốc Mặc?” Quý Tịnh biết Đường Tâm Nhan gần đây tâm trạng không tốt, ngoại trừ nguyên nhân là do chuyện của Diệp Nhiễm, cũng chỉ còn có Mặc Trì Úy.

Hai vợ chồng đang trong tình trạng chiến tranh lạnh. Quý Tịnh đoán là Mặc Trì Úy lạnh nhạt với Đường Tâm Nhan.

Mặc Trì Úy gật đầu với Quý Tịnh, anh đứng ở trước phòng thẩm vấn nhìn một chút, lạnh giọng nói với cục trưởng phía sau: “Thả bọn họ đi.”

Trong phòng thẩm vấn, viên cảnh sát đang ghi lời khai thì nhận được thông báo, anh ta hoàn toàn thay đổi thái độ trước đó, kính cẩn nói với Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan: “Hai người có thể đi rồi.”

Tên phóng viên bị đánh đứng bật dậy khỏi ghế nói: “Bọn họ đã đánh người rồi sao lại có thể rời đi? Đồng chí Cảnh sát, tôi nghĩ anh đã nhầm lẫn gì rồi!” Viên cảnh sát trừng mắt nhìn tên phóng viên: “Tôi không nhầm, bọn họ có thể rời đi, nhưng anh sắp bị giam vài ngày. Từ nay về sau, anh tốt nhất đừng chụp ảnh lung tung!”

Tên phóng viên: “Anh có biết chỗ dựa của tôi là ai không?”

“Tôi không cần biết anh là ai, tôi chỉ biết hai người bọn họ mạnh hơn nhiều so với anh!”

“Chị Quý, cảm ơn chị đã bảo lãnh chúng em ra ngoài.” Đường Tâm Nhan nhìn Quý Tịnh nói với vẻ tội lỗi: “Gần đây em luôn làm phiền chị.”

Quý Tịnh chỉ tay về phía một chiếc Lincoln màu đen đang đậu bên ngoài đồn cảnh sát: “Là người trong xe đó đã cứu em.”

Đường Tâm Nhan nhìn theo hướng ngón tay của Quý Tịnh, qua tấm kính xe tối đen, cô không nhìn thấy ai đang ngồi bên trong, nhưng cô có thể lờ mờ đoán được ai đang ở trong đó.

Trái tim cô đập thình thịch không kiểm soát được. Đôi tay buông thõng hai bên không khỏi cong lên, móng tay đâm vào lòng bàn tay cô.

Giản Thành nhìn thấy Đường Tâm Nhan đi ra, anh ta bước xuống xe và đi đến trước mặt cô: “Cô chủ, anh Mặc mời cô cùng bạn cô lên xe.” “Cô chủ?” Phượng Cừ nhìn Đường Tâm Nhan với ánh mắt ngạc nhiên: “Em đã kết hôn?”

Đường Tâm Nhan cắn môi, không trả lời. Nhưng trong lòng Phượng cừ đã biết điều đó.

“Cô chủ, anh Phượng, cô Quý, mời!” Giản Thành ra hiệu cho họ lên xe.

Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, cô nói với Quý Tịnh và Phượng Cừ: “Đi thôi!”

Đường Tâm Nhan đi cuối cùng, khi Quý Tịnh và Phượng cừ đã lên xe, cô mới đi lên. Phía sau chiếc xe là hai hàng ghế dài, Phượng Cừ và Quý Tịnh ngồi đối diện với Mặc Trì Úy, sau khi Đường Tâm Nhan đi lên, cô không ngồi bên cạnh Mặc Trì Úy, mà ngồi bên cạnh Quý Tịnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.