Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 334: Cô đã mang cốt nhục của tôi đúng không?



Cố Nhiễm Nhiễm ghét cay ghét đắng Trì Chi Hành gọi cô là cô nhóc xấu xí ở chỗ công cộng như thế này.

Cô thừa nhận lúc nhỏ chưa biết sửa soạn lại chậm phát triển, quả là có phần xấu xí hơn những cô gái theo đuổi anh.

Nhưng giờ cô đã khôn lớn, không cảm thấy mình vẫn là cô nhóc xấu xí nữa.

Nhưng tên đàn ông xấu xa này cứ mỗi lần gặp cô là lại thích chọc phá, cười nhạo cô.

Cô cũng là con người, cũng có lòng tự tôn của chính mình chứ!

Hôm đó cô uống say, lúc tỉnh lại thấy mình nằm trên giường anh ta, anh ta lại nói cô cố tình quyến rũ mình. Nhưng cô biết rõ cho dù là cô có uống say đi nữa thì cũng sẽ không quyến rũ anh ta.

Cô và anh ta đã không thể trở về như trước đây được nữa.

“Cậu Hành, hình như là tôi mua cái gì cũng không liên quan đến cậu nhỉ?” Cô vừa nói vừa nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh Trì Chi Hành: “Cậu vẫn nên dành sự quan tâm cho bạn gái và sức khoẻ của chính mình thì hơn!”

Trì Chi Hành đá mày, như cười lại như không đáp: “Ồ? Sức khoẻ của tôi cần cô quan tâm sao? Hay là cô nhóc xấu xí này nghĩ rằng tôi không thể làm hài lòng phụ nữ sao? Tối hôm đó cô như thể chết đi sống lại khi nằm bên dưới tôi cơ mà!”

Quả là một kẻ xấu xa không biết liêm sỉ mà!

Chuyện này mà dám đem ra nói ở nơi công cộng như thế này sao trời?

Tên điên này không sợ người phụ nữ bên cạnh hắn tức giận hay sao?

“Ngại quá, hôm đó uống say không có cảm giác, cứ xem như bị có cắn một lúc vậy!”

Mặt Trì Chi Hành vẫn không biến sắc, ngược lại cô gái bên cạnh anh ta không nhịn được nữa, cất giọng: “Cô nghĩ mình là ai mà dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với cậu Hành hả?”

Cố Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp lên tiếng, Trì Chi Hành đã lãnh đạm nói: “Câm miệng!”

Mặt cô gái kia thoáng chốc trở nên trắng bệch, căm hận trừng mắt nhìn Cố Nhiễm Nhiễm, sau đó rũ mắt xuống, không dám nói thêm gì nữa.

Cố Nhiễm Nhiễm thấy nếu mình không thanh toán e là Trì Chi Hành cũng không chịu đi. Cô cắn răng đưa que thử thai đến quầy thu ngân.

Trì Chi Hành thấy cô mua que thử thai, cười híp cả mắt hỏi: “Mua cho ai vậy?”

Mặt không ửng đỏ, hơi thở cũng ổn định, Cố Nhiễm Nhiễm thản nhiên đáp: “Còn có thể mua cho ai, đương nhiên là tự mua cho mình rồi!”

“Sau hôm đó thì cô có thai rồi?” Trong đôi mắt phượng dài kia lộ ra niềm vui khó tả.

Đáp lại câu hỏi kia chỉ có tiếng cười của Cố Nhiễm Nhiễm.

Trì Chi Hành không màng đến người phụ nữ bên cạnh đuổi theo Cố Nhiễm Nhiễm, tóm lấy cổ tay cô hỏi: “Có phải không?”

Cố Nhiễm Nhiễm thấy niềm vui sướng ánh lên trong đáy mắt anh, cô có chút ngờ vực, chớp mắt nhìn anh ta thêm lần nữa, vẫn là dáng vẻ tà mị động lòng người đó.

Chắc chắn là cô đã nhìn nhầm, sao anh ta lại có thể hi vọng mình mang thai cốt nhục của anh ta được chứ?

Cô hất tay anh ra, miệng cười tươi nhưng mắt không hề ẩn chứa bất kỳ niềm vui nào: “Cậu Hành, thứ này quả thực là tôi mua cho tôi, nhưng không phải là con của anh mà là của người đàn ông khác. Tin rằng anh cũng đã điều tra tư liệu của tôi khi còn ở nước ngoài, cứ cách ba tháng tôi lại đổi một bạn trai mới ấy mà!”

“Cố Nhiễm Nhiễm, cô thật là ti tiện!”

“Có anh mới đê tiện ấy! Bà đây không đá anh, anh còn muốn kiếm chuyện nữa không?”

Nếu như nói người phụ nữ duy nhất trên thế giới này có thể làm cho Trì Chi Hành tức điên lên thì chính là cô gái có gương mặt búp bê trông có vẻ vô tội này đây.

Anh ta gật gù bộ mặt cứng ngắc kia: “Xem như cô giỏi.”

“Quá khen quá khen!”

Trì Chi Hành phất tay áo, tức giận bước ra khỏi hiệu thuốc.

“Cậu Hành, đợi em với…” Người phụ nữ bị bỏ rơi kia vội vã đuổi theo.

Cố Nhiễm Nhiễm thanh toán xong thì cho hộp que thử thai vào túi, đợi cảm xúc bình ổn trở lại cô mới gọi điện thoại cho Đường Tâm Nhan.

“Trì Chi Hành vừa đến trung tâm thương mại, tôi sợ chút nữa sẽ chạm mặt anh ta, chúng ta đổi chỗ hẹn vậy, cô xuống tầng giữ xe đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.