Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 350: Sự cưng chiều của anh



Không biết ngủ trong bao lâu, Đường tâm Nhan cảm thấy như có một tảng đá lớn đè trên ngực mình, ép đến mức cô thở không nổi nữa.

Cô quá mệt mỏi, không muốn mở mắt ra, nhưng bởi vì cô càng ngày càng không thở nổi, cô đột ngột mở mắt ra.

Vừa tình dậy, ánh nhìn vừa mờ mịt vừa mơ hồ.

Chớp chớp mắt, tầm nhìn của cô dần dần rõ hơn, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú trước mắt, cô đột nhiên mở to mắt.

“Mặc Trì Úy, anh đang làm gì vậy?”

Mặc Trì Úy cúi người đứng bên cạnh giường, hôn lên môi cô, bàn tay to lớn nắn bóp nơi mềm mại của cô.

Đường Tâm Nhan đỏ bừng mặt túm lấy bàn tay hư hỏng của anh: “Ai cho anh hôn tôi, ai cho anh sờ mó tôi?”

Cô vẫn còn chưa tha thứ cho anh, sao anh có thể như vậy chứ? Nhân lúc cô ngủ say liền lợi dụng, lưu manh, háo sắc!

Mặc Trì Úy nhìn sắc mặt cô vừa uất ức vừa tức giận, cười thầm: “Em là vợ của anh”

“Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh, đúng rồi, tối nay anh ngủ ở phòng khách đi.”

Ánh mắt Mặc Trì Úy tối sầm lại mấy phần: “Đường Tâm Nhan!”

“Anh còn dọa tôi?” Cô lấy cái gối, ném thẳng vào mặt anh: “Tôi đang uất ức, tức giận, không muốn quan tâm đến anh, nếu anh không muốn ngủ ngoài phòng khách, vậy để tôi đến nhà Nhiễm Nhiễm.”

Mặc Trì Úy: “…” Phụ nữ có thai tính tình đều như vậy sao?

Anh mím môi: “Anh không ngủ ở phòng khách, cũng không đồng ý em đi sang nhà Cố Nhiễm Nhiễm.”

“Mang thai là chuyện lớn như vậy, em giấu anh không nói, còn định đi phá thai, anh còn chưa nói em đấy?” Giọng điệu nhàn nhạt của anh như có chút bất lực.

Nhắc đến chuyện này, Đường Tâm Nhan liền tức giận.

Sau khi biết mình có thai, mấy ngày nay, quả thực cô sống không bằng chết, ngày dài như năm, giống như rơi xuống vực thẳm.

Nếu như anh sớm nói cho cô biết, lấy đi đêm đầu tiên của cô là anh, liệu cô sẽ như vậy sao?

Nhìn thấy cô đột nhiên thay đổi sắc mặt, người đàn ông trên thương trường làm việc quyết đoán, hô mưa gọi gió, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp: “Được, anh không ngủ chung giường với em.”

Đường Tâm Nhan nghi hoặc nhìn anh: “Anh chắc chứ?”

Anh gật đầu ừ một tiếng.

Đêm đến.

Sau khi Đường Tâm Nhan tắm xong đi ra, nhìn người đàn ông trải tấm chiếu ra sàn nhà, cô sững sờ: “Sao anh lại…”

Mặc Trì Úy ngồi xếp bằng trên chiếu dùng sổ tay tra những việc cần chú ý cho phụ nữ mang thai, nghe thấy lời Đường Tâm Nhan nói, anh liền ngẩng đầu liếc cô: “Anh chỉ nói không ngủ chung giường với em, cũng không nói sẽ không ngủ chung phòng mà.”

Tay Đường Tâm Nhan đang lau tóc, chợt dừng lại.

Người đàn ông này, lại đào cho cô một cái hố rồi.

Sắc mặt cô không vui vẻ lườm anh một cái: “Anh đúng là lươn lẹo.”

Mặc Trì Úy đặt cuốn sổ xuống, anh đứng dậy cầm lấy khăn trong tay cô, dựa vào lợi thế về chiều cao, thay cô lau tóc: “Nếu như nửa đêm muốn ăn gì, có thể lập tức gọi anh, Tâm Nhan, em bây giờ đã mang thai rồi, không phải chỉ có một mình nữa.”

Đường Tâm Nhan nghiêng mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn trầm mặc của anh.

Đã khá lâu không nói chuyện.

Mặc Trì Úy thay cô lau khô tóc, nhìn đôi môi hơi mím của cô, anh nhướng mày: “Sao lại không vui rồi?”

“Lúc trước anh không phải là người có thể chịu ức hiếp dễ dàng như vậy?” Nếu như lúc trước cô bảo anh ngủ dưới sàn, anh nhất định sẽ không chịu, nhưng bây giờ…

“Anh bởi vì đứa nhỏ, nên mới có thể chịu ức hiếp dễ dàng đến mức này, trong lòng anh, đứa nhỏ mới là quan trọng nhất đúng không?”

Cô cùng không hiểu nổi bản thân đang gặp chuyện gì, mà cô lại có thể ghen với chính đứa con của mình được.

Nhưng cô lại nghĩ, hiện giờ anh đối xử tốt với cô, là bởi vì đứa bé, mà không phải là vì cô, cô cảm thấy uất ức.

Mặc Trì Úy lặng lẽ chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang tức giận của cô, thần sắc không thay đổi, nhưng lờ mờ có thể cảm nhận được anh đang cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.