Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 502: Tôi thành toàn cho mấy người



Giọng nói mềm mại của Đường Tâm Nhan khiến cho nội tâm kiên cường của Mặc Trì Úy dường như cảm thấy đau đớn trong chốc lát.

Bàn tay to ôm lấy eo của Đường Tâm Nhan, hơi hơi sử dụng lực một chút, khiến cho Đường Tâm Nhan lại càng ép sát vào trong lồng ngực của anh hơn, đột nhiên tới gần như khiến cho Đường Tâm Nhan hơi hoảng sợ, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của Mặc Trì Úy.

Nếu như không có Mạnh Bạch Chỉ thì anh vẫn sẽ bảo vệ cô như vậy chứ?

Lúc hình ảnh của Mạnh Bạch Chỉ hiện lên ở trước mắt cô, đột nhiên trong lòng xẹt qua một chút đau đớn.

“Làm sao vậy?”

Cảm thấy Đường Tâm Nhan trong vòng tay có gì đó không ổn, Mặc Trì Úy không khỏi nhẹ giọng hỏi.

Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, một nụ cười rạng rỡ và lộng lẫy nở trên gương mặt xinh đẹp của cô.

“Em chỉ không muốn đứa trẻ bị nhục mạ mà thôi.”

Sau khi Đường Tâm Nhan nói xong câu đó, ánh mắt của cô lại dừng trên người Đường Vũ Nhu một lần nữa, người vừa nhục mạ chính là cô ta.

“Chỉ cần một câu nói của tôi thì cuộc sống giàu có hiện tại của cô sẽ biến mất, cô mau nói lời tạm biệt đi.”

Mặc Trì Úy lại hé mở đôi môi mỏng gợi cảm, trong đôi mắt đang híp lại nguy hiểm hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Anh…Anh không thể.”

Đường Vũ Nhu vừa nghe thấy lời uy hiếp lạnh băng của Mặc Trì Úy, trên mặt của cô ta không còn vẻ kiêu ngạo, tự cao tự đại khi nhìn Đường Tâm Nhan nữa, cô ta bị dọa sợ đến mức hai chân nhũn ra, nếu không phải có Giang Na Nhi đỡ thì cô ta đã ngồi trên mặt đất rồi.

“Cút…”

Một chữ lạnh như băng, giống như băng tuyết đã nghìn năm khiến cho người ta không rét mà run, lạnh đến kinh người.

Lúc này đây, Đường Vũ Nhu không dám ở lại đây nữa, cô ta nhanh chóng xoay người cùng với đám vệ sĩ ra khỏi bệnh viện.

Sau khi Đường Vũ Nhu rời đi, Đường Tâm Nhan đẩy Mặc Trì Úy ra ngay lập tức.

“Đừng đụng vào em.”

Mặc Trì Úy đột nhiên bị đẩy ra, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang kháng cự anh, mày kiếm gắt gao nhíu chặt lại một đường.

“Cô gái, em đừng chọc giận anh.”

Một tia sáng tối xẹt qua đôi mắt lạnh lùng của Mặc Trì Úy.

Đường Tâm Nhan hừ lạnh, đôi môi đỏ mọng như hoa hồng, tràn ngập chế giễu lướt qua.

“Mặc Trì Úy, tôi thành toàn cho anh, sau khi trở về tôi sẽ viết đơn ly hôn, tôi với anh… Chúng ta chấm dứt, sẽ không bao giờ…Gặp nhau nữa.”

Đường Tâm Nhan nổi giận đùng đùng nói, nghĩ đến những ảnh lúc nhỏ của bé trai, mà cơn phẫn nộ trong lòng của Đường Tâm Nhan lại càng bùng lên dữ dội hơn, không thể khống chế nổi.

“Đường Tâm Nhan, đến lượt cô rồi.” Thanh âm của y tá vang lên bên tai của Đường Tâm Nhan.

Cô đi kiểm thai nhi, không cần để tâm tới người đàn ông xấu xa lừa gạt cô nữa.

Đường Tâm Nhan nhanh chóng bước đến phòng khám của bác sĩ.

Nhìn thấy thân ảnh nhỏ xinh của Đường Tâm Nhan, không ngờ Mặc Trì Úy lại đi theo sau cô.

“Anh đi theo tôi làm gì? Mặc Trì Úy, nếu như anh nhàn rỗi không có việc gì làm thật thì mau đi cùng với người phụ nữ của anh đi, tôi không muốn nhìn thấy anh?”

Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy đi theo mình tới cửa phòng khám, cô liền dừng lại, rồi nhàn nhạt quát Mặc Trì Úy kèm theo một tia tức giận.

Liên tục bị Đường Tâm Nhan kháng cự, sự nhẫn nại của Mặc Trì Úy cũng dần dần biến mất, khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy lại càng băng giá hơn.

“Cô gái, em đừng quên ước hẹn một tháng trước với cả chiếc nhẫn mà em luôn mơ ước nữa.”

Mặc Trì Úy mở miệng an ủi cô, tiếng nói trầm thấp chậm rãi phát ra.

Chết tiệt, lại là nhẫn, tên đàn ông xấu xa này chỉ biết dùng nhẫn để uy hiếp cô hay sao?

“Nếu anh đưa nhẫn cho tôi thì tôi có thể thành toàn cho anh với Mạnh Bạch Chỉ.”

Đường Tâm Nhan nói với đôi mắt to ngấn nước, cô nhìn Mặc Trì Úy với một chút mong đợi, cô thực sự hy vọng rằng trong giây phút tiếp theo, chiếc nhẫn mà cô luôn coi là báu vật sẽ được đặt ở trong tay của cô.

“Nằm mơ.”

Chỉ hai chữ ngắn ngủi giống như tạt một chậu nước lạnh, tàn nhẫn dập tắt đi ngọn lửa hy vọng của cô.

“Mặc Trì Úy, anh…Anh đúng là thằng khốn.” Đường Tâm Nhan lớn tiếng mắng mỏ khi nghĩ rằng anh và Mạnh Bạch Chỉ đã có một đứa con lớn như vậy rồi mà bây giờ vẫn còn dây dưa không rõ với cô.

Nếu không phải do y tá cứ thúc giục cô mãi thì công đã không thể không khống chế được cơn phẫn nộ trong lòng mình mà dùng tay tát một cái thật mạnh trên mặt của tên đàn ông xấu xa đó.

Không có cách nào bắt Mặc Trì Úy rời đi, Đường Tâm Nhan đành phải kìm nén cơn giận trong lòng của mình xuống, mặc kệ anh đi cùng cô vào bên trong phòng khám.

Đường Tâm Nhan cầm tờ siêu âm B và bước vào phòng siêu âm B.

Mười phút sau, cô ngồi trước mặt bác sĩ.

“Bác sĩ, thế nào? Con của tôi có sao không?”

Nhìn thấy bác sĩ cầm tờ giấy kiểm tra của cô lên xem, mất một lúc lâu cũng chẳng thấy nói gì, điều này khiến cho Đường Tâm Nhan vô cùng sốt ruột.

“Đứa trẻ rất khỏe mạnh, nhưng còn cô…”

Bác sĩ buông tờ xét nghiệm xuống, ánh mắt dừng trên người của Đường Tâm Nhan.

Nghe thấy bác sĩ có vẻ như muốn nói lại thôi, Mặc Trì Úy an ủi ở bên cạnh, mày kiếm nhíu chặt, chẳng lẽ thân thể của Cô gái có vấn đề gì ư?

“Cô ấy làm sao? Mau nói đi.”

Đột nhiên Mặc Trì Úy hét lớn một tiếng khiến cho bác sĩ hoảng sợ.

“Anh là…”

Đối mặt với câu hỏi của bác sĩ, Đường Tâm Nhan cảm thấy có chút bối rối, cô sợ rằng Mặc Trì Úy sẽ đưa ra câu trả lời mà cô không biết thì cô nhất định…Sẽ rất xấu hổ.

“Tôi là người đàn ông của cô ấy.”

Nghe thấy Mặc Trì Úy thốt ra câu trả lời như thế, Đường Tâm Nhan cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đôi mắt dùng kính áp tròng chảy cả nước mắt, cô nhìn Mặc Trì Úy với vẻ không thể tin nổi.

“Mẹ của đứa trẻ thật sự rất gầy, thưa anh, người làm chồng của cô ấy như anh đúng là không đủ tư cách, cứ tiếp tục như vậy có thể cô ấy sẽ bị suy dinh dưỡng, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.” Bác sĩ nhẹ giọng nói với Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy.

Rất gầy? Suy dinh dưỡng? Nghe thấy những lời này, lông mày kiếm của Mặc Trì Úy nhíu chặt thành chữ xuyên.

Tuy rằng anh không có chút ấn tượng nào đối với một số chuyện trước đây, nhưng anh chưa bao giờ nghi ngờ đứa nhỏ trong bụng của Đường Tâm Nhan.

“Nhất định phải bảo đảm dinh dưỡng cho mẹ của đứa trẻ, hưn nữa không được khiến cô ấy chịu kích thích.”

Bác sĩ nhẹ nhàng nói.

Nửa tiếng sau, hai người một trước một sau rời khỏi phòng khám của bác sĩ.

“Lên xe.”

Đường Tâm Nhan ra khỏi bệnh viện thì nghe thấy lời nói đầy tính mệnh lệnh của Mặc Trì Úy?

Lên xe của anh ư? Hừ, đi đâu chứ? Chẳng lẽ quay về biệt thự nhìn anh cùng người phụ nữ khác tình tứ với nhau ư? Thứ cho cô không thèm có hứng thú với việc đó.

“Mặc Trì Úy, tôi từ bỏ cái nhẫn đó, còn hẹn ước một tháng giữa chúng ta…Dừng lại ở đây đi.”

Đường Tâm Nhan dừng chân, lạnh giọng nói với Mặc Trì Úy ở phía sau, cho dù cô có thể cầm lại được chiếc nhẫn thì có thể thế nào? Sẽ chỉ càng làm cho bản thân cô thêm thống khổ, làm cho chính cô thêm đau lòng mà thôi.

Mỗi ngày nhìn thấy chiếc nhẫn, sẽ chỉ làm cô đắm chìm giữa những thống khổ mà thôi, cô tình nguyện lựa chọn…Buông tay thôi, như thế sẽ không sợ phải đau lòng nữa.

Cô không cần nhẫn nữa ư? Không phải chiếc nhẫn đối với cô rất quan trọng hay sao?

Không hiểu sao khi nghe thấy Đường Tâm Nhan nói những lời này, Mặc Trì Úy lại cảm thấy có chút đau đớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.