Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 512: Một nhà ba người



Đường Tâm Nhan hoàn toàn sa vào cạm bẫy tình yêu do Mặc Trì Uý đan ra, hoàn toàn không hề để ý đến trong mắt anh thoáng qua một tia… Khinh miệt.

Sâu cạn không đều, những vết hôn nồng nhiệt chằng chịt lưu lại trên người Đường Tâm Nhan.

Sau khi kích tình qua đi, Đường Tâm Nhan vô lực nằm bệt trên giường, từng hình ảnh kích tình ban nãy giống như một thước phim hiện lên trong đầu cô.

Cô thật không ngờ chính mình vậy mà lại một lần nữa xảy ra quan hệ với Mặc Trì Uý, hơn nữa còn quấn lấy nhau lâu đến như vậy, mỗi lần Mặc Trì Uý dịu dàng vuốt ve đều làm cho Đường Tâm Nhan xấu hổ đến hai má hồng lên một mảnh.

Này được xem như là gì? Đường Tâm Nhan vì sao cô không đi tranh giành một chút? Chẳng lẽ mày đã quên anh ấy bây giờ đã quên mày rồi, hơn nữa còn có một vị hôn thê tên là Manh Bạch Chỉ ư?

Nghĩ đến sự điên cuồng và say mê của mình ban nảy, Đường Tâm Nhan chỉ hận không thể tát mình hai cái.

“Có phải đã làm cô đau rồi không?”

Mặc Trì Uý từ phía sau ôm lấy Đường Tâm Nhan, giọng nói trầm ấm như rượu vang đỏ vang lên sát tai cô.

“Anh … anh buông tôi ra, tôi phải đi tắm.”

Đường Tâm Nhan đẩy Mặc Trì Uý ra, quấn lấy khăn trải giường, nhanh chóng rời giường, đi vào phòng tắm.

Nhìn bóng lưng của Đường Tâm Nhan, trong mắt Mặc Trì Uý hiện lên một vẻ phức tạp.

Anh không ngờ rằng sự tự chủ mà anh luôn tự hào sẽ hoàn toàn sụp đổ khi đối mặt với một người phụ nữ đang mang thai, vốn dĩ anh chỉ muốn trêu chọc cô ấy, nhưng không ngờ cuối cùng lại là chính mình mất tự chủ.

Anh không thể quên rằng khi tay anh chạm vào làn da mịn màng như kem của Đường Tâm Nhan, trái tim khẽ run lên và không thể nào khống chế được.

Lẽ nào trước đây mình đã từng yêu cô ta? Giống như tấc cả những gì cô ấy nói, xem cô ấy như bảo bối?

Vậy tại sao mình lại không thể nhớ ra? Ông trời ơi, đến lúc nào tôi mới có thể khôi phục lại kí ức?

Cũng không biết tại vì sao, Mặc Trì Uý lại mãnh liệt hy vọng rằng anh có thể nhớ lại tất cả những kí ức khi anh tiếp xúc với Đường Tâm Nhan, bất kể đó là hạnh phúc hay bi thương, anh đều muốn biết.

“Cậu chủ, cô Mạnh gọi điện tìm cậu.”

Giọng nói của người giúp việc cắt ngang dòng suy nghĩ của Mặc Trì Uý, anh ta nhanh chóng mặc quần áo và bước ra khỏi phòng.

Sau khi nghe tiếng đóng cửa, Đường Tâm Nhan bước ra khỏi phòng tắm. Trong không khí còn tản ra mùi vị mờ ám nồng nặc như đang nhắc nhở cô mới ban nãy không lâu, giữa bọn họ đã trải qua những hình ảnh làm cho người ta mặt đỏ tim đập như thế nào.

Khi những hình ảnh này lần nữa xuất hiện trước mặt, Đường Tâm Nhan lộ vẻ xấu hổ, vội vàng mở hết cửa sổ phòng để gió lạnh bên ngoài tràn vào thổi bay mọi sự mập mờ trong không khí.

Có lẽ là do vừa rồi quá mức nhiệt tình, cho nên Đường Tâm Nhan thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, cô nằm ở trên giường nhanh chóng nhắm đôi mắt trong vắt như suối lại.

Đường Tâm Nhan một đêm không mộng, ngủ tận cho đến bình minh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, những tia nắng mặt trời xuyên qua khe hở của bức màn, nghiêng nghiêng chiếu lên người cô, khiến cho cô càng thêm mềm mại và quyến rũ.

Sau khi nhanh chóng đứng dậy, cô mặc một bộ váy bà bầu màu hồng, với mái tóc được búi cao lên, Đường Tâm Nhan trông trong sáng và thuần khiết y hệt như một thiên thần vừa giáng trần.

Chẳng qua là sau khi nhìn thấy khoảng không bên cạnh giường, Đường Tâm Nhan lại cảm thấy mất mát trong lòng.

Từ tối hôm qua đến giờ anh vẫn chưa quay về.

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Đường Tâm Nhan bước ra khỏi phòng.

Vừa đi xuống lầu liền nhìn thấy Mặc Trì Úy mà bên cạnh anh còn có một cậu nhóc con đang ngồi.

Nhìn thấy bóng lưng của cậu bé, trong lòng Đường Tâm Nhan lộp bộp một tiếng, chẳng phải là cậu nhóc ở bệnh viện đó sao? Là con trai của anh và Mạnh Bạch Chỉ sao?

“Tiểu Nghê, ăn chút hoa quả.”

Giọng nói ngọt ngào và dịu dàng của Mạnh Bạch Chỉ vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.

Nhìn đứa bé đang vui vẻ đứng trước mặt cô, Mặc Trì Úy lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Mạnh Bạch Chỉ đút trái cây cho cậu bé, sắc mặt Đường Tâm Nhan nhất thời tái nhợt, cảnh tượng giống như một mũi dao, mãnh liệt đâm vào trong lòng cô.

Bọn họ là một gia đình ba người, mà mình thì là gì chứ, mình chỉ là một người thừa đã xông nhầm vào gia đình của họ.

Con yêu, chúng ta nên rời khỏi nơi này, đúng không con?

Đường Tâm Nhan đưa tay vuốt ve cái bụng nhô cao của mình, cô không biết phải đối mặt như thế nào khi đi xuống lầu, vì vậy sau khi do dự một hồi, Đường Tâm Nhan chậm rãi bước lên lầu, trở về phòng mình.

Trong phút chốc khi cô xoay người, Mặc Trì Úy đã bắt được bóng quần áo xẹt ngang qua.

Cô ấy tỉnh dậy rồi?

Một cảm giác phấn khích không thể giải thích được lướt qua đôi mắt sâu thẳm của Mặc Trì Úy.

“A Lãnh, anh đang nhìn cái gì vậy?”

Mạnh Bạch Chỉ nhận thấy Mặc Trì Úy đang nhìn chằm chằm vào đầu cầu thang, nhưng cô ta nhìn sang thì không phát hiện ra gì cả, điều này khiến cho cô ta có vẻ khó hiểu. Sau khi đưa trái cây cho Tiểu Nghê, cô ta mới ngồi xuống bên cạnh Mặc Trì Úy, trìu mến khoác tay anh, tựa đầu mình vào vai anh.

Hương vị của phụ nữ. Khi Mạnh Bạch Chỉ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người Mặc Trì Úy, sắc mặt cô ta liền biến đổi rõ rệt, chẳng lẽ bọn họ… tối hôm qua bọn họ đã có quan hệ sao?

Tại sao vậy? Tại sao điều này lại xảy ra?

“Cô không nên đưa Tiểu Nghê ra khỏi bệnh viện, làm như vậy nhất định sẽ có nguy hiểm.”

Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy vang lên, anh gọi Tiểu Nghê đến bên cạnh, sau đó không dấu vết đã đẩy Mạnh Bạch Chỉ ra.

“Em đã xác nhận với bác sĩ rằng cơ thể của tiểu Nghê không có vấn đề gì, chỉ cần không đưa thằng bé đến chỗ đông người là được. Sau khi ăn sáng xong, em sẽ đưa nhóc con trở lại bệnh viện.”

Mạnh Bạch Chỉ cười nói, bây giờ tiểu Nghê là con bài mặc cả lớn nhất của cô ta, cô ta nhất định phải tận dụng nó thật tốt.

“Tiểu Nghê, gọi mẹ đi, mẹ vẫn chưa nghe được con gọi mẹ đâu.”

Mạnh Bạch Chỉ ôm tiểu Nghê trong tay, bởi vì Mặc Trì Uý còn đang ở bên cạnh nên trên mặt cô ta càng hiện lên thêm mấy phần yêu thương.

“Con…” Tiểu Nghê nhìn sang Mặc Trì Úy bên cạnh, mặc dù khi có người ngoài ở bên cạnh, cậu đều dùng thân phận ba mẹ để gọi Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ, nhưng mà… Nhưng mà khi Mạnh Bạch Chỉ thật sự yêu cầu cậu gọi mẹ thì tiểu Nghê lại nói không nên lời.

Đôi mắt to tròn kia không ngừng nhìn Mặc Trì Úy, trong lòng tràn đầy sự cầu xin giúp đỡ.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng.”

Mặc Trì Úy đỡ tiểu Nghê ra khỏi vòng tay của Mạnh Bạch Chỉ, ôm cậu bé và đi thẳng đến phòng ăn.

Tại sao lại không chịu gọi mẹ? Lẽ nào lá bài tẩy này cũng mất giá trị lợi dụng sao?

Mạnh Bạch Chỉ sắc mặt tái nhợt, nhưng khi bước đến phòng ăn, cô ta lại nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, lại nở ra một nụ cười nhẹ nhàng tao nhã.

Mặc Trì Uý đặt Tiểu Nghê ngồi lên chiếc ghế chuyên dùng của nó.

“Đi kêu người phụ nữ đó xuống nhà ăn cơm.”

Nghe được lệnh của Mặc Trì Úy, người giúp việc không dám chậm trễ, nhanh chóng rời khỏi phòng ăn.

Mạnh Bạch Chỉ khẽ cau mày, cô ta thật sự không ngờ Mặc Trì Úy lại nghĩ đến Đường Tâm Nhan, điều này khiến cô ta nhìn về phía thím giúp việc cách đó không xa, làm ra ám hiệu mà chỉ có bọn họ mới có thể hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.