Nhìn thấy chỉ có một mình người giúp việc đi xuống, bên cạnh không có bóng dáng Đường Tâm Nhan, đôi mày kiếm của Mặc Trì Uý nhăn lại thành một đoàn:”
“Cô Đường nói cô ấy sẽ không xuống ăn sáng, cô ấy không có khẩu vị.”
Người hầu nhìn thấy đôi mắt đen không có chút độ của Mặc Trì Uý thì lập tức bị dọa sợ, liền đem tất cả những lời nói của Đường Tâm Nhan nói ra hết.
Không có khẩu vị? Nghe thấy ba chữ này, đôi mày của Mặc Trì Uý nhíu lại càng chặt.
Mạnh Bạch Chỉ cũng đang hết sức lo lắng, cô ta đang sợ Mặc Trì Uý sẽ lên lầu tìm Đường Tâm Nhan, nếu như quả thật là như vậy thì chẳng phải anh ấy rất xem trọng Đường Tâm Nhan sao?
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mỗi một động tác của Mặc Trì Uý đều làm cho Mạnh Bạch Chỉ khẩn trương không thôi. Cũng may là cuối cùng anh cũng không rời khỏi phòng ăn mà ở lại chăm sóc Tiểu Nghê ăn sáng.
Ăn sáng xong, Mặc Trì Uý nhẹ nhàng lau lau khóe miệng Tiểu Nghê.
“Một lát nữa ba sẽ để xe đưa con đi bệnh viện, ngoan nhé, ở bệnh viện ngoan ngoãn tiếp nhận trị liệu của bác sĩ, đợi đến lúc cơ thể con khoẻ hơn rồi ba sẽ đón con về nhà, biết không?”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Uý không có chút tươi cười nào, chẳng qua là trong ánh mắt nhìn về phía tiểu Nghê lộ ra vẻ dịu dàng.
“Vâng, con sẽ nghe lời.”
Mặc Trì Uý hôn nhẹ lên khuôn mặt non nớt của tiểu Nghê một cái, sau đó mới gọi lái xe đến, dặn dò anh ta nhất định phải đem Tiểu Nghê an toàn đưa đến bệnh viện.
Sau khi tiểu Nghê rời đi, Mạnh Bạch Chỉ mới nhẹ nhàng bước tới chỗ Mặc Trì Uý, ôm anh từ phía sau.
“A Lãnh, anh có muốn trở về phòng ngủ thêm một lát không? Sắc mặt anh có vẻ hơi tiều tụy rồi đó.” Lời nói của Mạnh Bạch Chỉ tràn ngập sự quan tâm.
Mặc Trì Uý dùng tay đẩy Mạnh Bạch Chỉ ra, đôi mắt kia giống như biển rộng sâu không thấy đáy nhìn về phía Mạnh Bạch Chỉ.
Tuy rằng anh không nói câu nào, nhưng mà ánh mắt không chút tình cảm kia lại làm cho Mạnh Bạch Chỉ cảm thấy hoảng hốt. Chẳng lẽ mình lại làm gì làm cho anh không vui rồi?
“Sao, làm sao vậy?”
Mạnh Bạch Chỉ cẩn thận từng tí mà hỏi, trong đôi mắt to xinh đẹp toát ra sự bất an.
“Sau này nếu không có lệnh của tôi, không cho phép cô được đem thằng bé ra khỏi bệnh viện.” Mặc Trì Uý lạnh giọng nói. Khó khăn lắm mới làm cho sức khoẻ thằng bé tốt hơn một chút, tuyệt đối không thể để cho bất cứ thứ gì làm ảnh hưởng đến sự hồi phục của nói.
“Em.”
Đột nhiên bị Mặc Trì Uý cảnh cáo như vậy, Mạnh Bạch Chỉ làm ra vẻ tủi thân, khẽ cắn môi, trên mặt mang vẻ vừa đau xót vừa điềm đạm đáng yêu.
“A Lãnh, em cũng chỉ vì nhìn thấy anh đã lâu rồi không gặp tiểu Nghê cho nên khi bác sĩ cho phép em mới dẫn thằng bé ra khỏi bệnh viện, anh sao lại có thể trách như vậy?”
Trong mắt Mạnh Bạch Chỉ chảy ra từng giọt nước mắt long lanh óng ánh, tựa như dòng châu đã bị đứt ra.
Dáng vẻ như vậy nếu để người đàn ông khác nhìn thấy, thì nhất định sẽ tràn đầy yêu thương, không nhịn được mà ôm vào trong ngực, thế nhưng mà đây là Mặc Trì Uý, anh cũng sẽ không vì như vậy mà thay đổi.
“Nếu như không có chuyện gì nữa thì cô hãy trở về đi.”
Sau khi lạnh lùng để lại câu này, Mặc Trì Uý đi thẳng lên gian phòng trên lầu.
Nhìn Mặc Trì Uý đi vào phòng, trong đôi mắt mờ mịt của Mạnh Bạch Chỉ lóe lên một tia lạnh như băng.
Ngay vào lúc này, thím giúp việc mới bưng một chén canh đi tới bên cạnh Mạnh Bạch Chỉ, nhìn quanh bốn phía, sau khi thấy mọi người không ai chú ý đến bọn họ, thím giúp việc mới mở miệng.
“Đã chuẩn bị xong, sau khi người phụ nữ đó uống vào, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện ngay thôi.” Thím giúp việc nhỏ giọng nói.
Bà ta cho rằng mình nhất định sẽ nhận được sự khen ngợi của Mạnh Bạch Chỉ, nào ngờ đâu chờ đợi bà ta là cặp mắt phượng mang theo sự lạnh lẽo vô cùng kia.
“Ngu xuẩn, đã lâu như vậy mà vẫn chưa hoàn thành kế hoạch của tôi.” Mạnh Bạch Chỉ tức giận đẩy tay thím giúp việc ra, toàn bộ nước canh nóng hổi đều đổ lên mu bàn tay bà ta, chỗ đó lập tức bị phỏng đỏ lên.
Chẳng qua là Mạnh Bạch Chỉ cũng không thèm để ý gì cả, cứ thế mà nghênh rời đi.
Mặc Trì Uý chậm rãi đẩy cửa phòng ngủ, nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang một mình đứng bên cửa sổ, dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó, lông mày anh hơi nhăn lại.
“Tại sao lại không ăn sáng?” Mặc Trì Uý đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan, đôi bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, giọng nói lạnh lùng hỏi.
“Tôi không có khẩu vị.” Đường Tâm Nhan lạnh nhạt đáp lại. Nếu xuống ăn sáng thì chắc chắn không thể tránh khỏi việc nhìn thấy hình ảnh bọn họ một nhà ba người ấm áp hạnh phúc, vậy thì còn không bằng ở lại trong phòng thì hơn.
“Không có khẩu vị?” Mặc Trì Uý lại nghe được ba chữ này một lần nữa, đôi môi mỏng lặng lẽ nhếch lên:”Tôi sẽ lập tức sa thải những đầu bếp làm bữa sáng hôm nay.”
Nghe xong quyết định này của Mặc Trì Uý, sắc mặt Đường Tâm Nhan khẽ thay đổi.
“Tại sao anh lại muốn sa thải bọn họ, bọn họ đều rất cần công việc này.”
Một nụ cười tà ác như hồ ly xẹt qua trên môi Mặc Trì Uý.
“Bọn họ làm bữa sáng mà cô lại không thèm ăn, như vậy thì giữ lại bọn họ có lợi ích gì chứ, lát nữa tôi sẽ sắp xếp cho bọn họ rời khỏi đây.” Mặc Trì Uý rất tự nhiên nói ra.
“Anh thật là quá đáng, tôi đi ăn sáng đây.” Cô không muốn cho bất luận người nào chỉ vì chuyện của mình mà bị liên lụy, cho nên cho dù không có khẩu vị, Đường Tâm Nhan vẫn rời khỏi phòng ngủ.
Nhìn theo bóng lưng Đường Tâm Nhan, đôi môi mỏng của Mặc Trì Uý lặng lẽ cong lên, nhiễm thêm một tầng nguy hiểm khiến cho người ta không dám tùy tiện đến gần.
“Không phải là cô không muốn ăn sáng sao? Nếu như cô muốn kiên trì như vậy thì tại sao bây giờ lại đi xuống đây? Đường Tâm Nhan, cô thật là biết diễn kịch.”
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan từ trên lầu đi xuống, đi thẳng đến phòng ăn, Mạnh Bạch Chỉ đang ngồi trên ghế salon tràn ngập châm biếm nói.
“Còn không mau đi.” Thấy Đường Tâm Nhan đi vào phòng ăn, Mạnh Bạch Chỉ nhìn về phía thím giúp việc, cho bà ta một ánh mắt.
Mu bàn tay thím giúp việc sưng đỏ một vùng, sau khi nhận được ánh mắt đầy sự uy hiếp của Mạnh Bạch Chỉ thì đành phải chịu đựng đau đớn mà đi đến phòng ăn.
Bởi vì Mặc Trì Uý đã sớm chuẩn bị sẵn cho nên khi Đường Tâm Nhan vừa đi tới phòng ăn, người giúp việc đã cố ý đem đồ ăn chuẩn bị sẵn đặt trước mặt Đường Tâm Nhan.
Bữa sáng rất phong phú, vừa đủ dinh dưỡng lại thanh đạm, đây là kiểu bữa sáng mà Đường Tâm Nhan thích nhất.
“Thím à, không phải tôi đã từng nói qua là bây giờ tôi không thích uống sữa rồi sao? Thím lại quên rồi sao?” Nhìn thấy thím giúp việc lại đem một ly sữa bò đặt trước mặt mình, Đường Tâm Nhan nhíu mày lại.
“Cô Đường à, hay là cô nên uống đi, đối với cô hay là với đứa bé trong bụng đều có lợi cả.”
Thím giúp việc nhẫn nại nói ra.
Gần đây tôi thật sự rất không thích hương vị sữa bò, thím mau đem đi đi.”
Đường Tâm Nhan sắp nôn ra rồi, tranh thủ thời gian bịt kín miệng mũi lại, vẻ mặt đầy ghét bỏ đối với ly sữa bò trong tay.
Khi Mạnh Bạch Chỉ đi vào nhà ăn nhìn thấy chính là cảnh Đường Tâm Nhan đẩy ly sữa bò ra.
“Đường Tâm Nhan, sao cô lại có thể không biết quý trọng thức ăn như vậy, là bởi vì bây giờ cô là người phụ nữ của A Lãnh, chỉ cần dùng thân thể để đổi lấy tiền tài cho nên mới không biết quý trọng đồ vật như vậy ư?”
Giọng nói lạnh như băng mang đầy vẻ trào phúng của Mạnh Bạch Chỉ vang lên đầy bên tai Đường Tâm Nhan.