Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 537: Vẫn còn vương vấn không dứt được với chồng cũ?



Hơi thở nguy hiểm toát ra từ trên người Mặc Trì Úy khiến người khác không rét mà run, đặc biệt là con ngươi đen láy híp lại đầy nguy hiểm đó lại còn lóe lên một tia lạnh lẽo khiến người khác không dám tùy tiện tới gần.

“Phó Tư Thần, tôi nói lại một lần nữa, giao người phụ nữ của tôi ra đây. Nếu không nhà họ Phó các anh tuyệt đối sẽ không có những ngày tháng yên ổn nữa đâu.” Mặc Trì Úy vô cùng bình tĩnh nói.

Thấy ai đó sắp gặp họa rồi nhưng chỉ tiếc là bản thân anh ta vẫn chưa nhận ra được.

Thấy Phó Tư Thần vẫn diễu võ dương oai như cũ, Lục Tử Thâm không khỏi lắc đầu. Đã đắc tội với anh tư rồi mà thì làm gì còn con đường sống nào?

“Mặc Trì Úy, anh cũng đừng cho rằng Phó Tư Thần tôi ăn chay. Công ty của tôi cũng đã có chỗ đứng nhất định trên thị trường rồi.” Phó Tư Thần không hề quan tâm đến lời uy hiếp của Mặc Trì Úy.

Gần đây công ty anh ta vừa mới nhận được một đơn hàng lớn từ nước ngoài, nên Phó Tư Thần mới đắc ý đến như vậy. Đây cũng là lý do tại sao anh ta không thèm quan tâm đến lời uy hiếp của Mặc Trì Úy.

Mặc Trì Úy gật đầu.

“Phó Tư Thần, chắc chắn trong những ngày tháng sắp tới của anh sẽ không có quả ngọt mà ăn đâu.”

Mặc Trì Úy nói xong câu này thì xoay người đi ra cửa.

“Đợi đã.” Lúc Mặc Trì Úy và Lục Tử Thâm đi tới cửa thì có giọng nói truyền đến từ phía sau.

Mặc Trì Úy với Lục Tử Thâm quay người lại thì thấy người gọi họ lại chính là Đường Vũ Nhu đang mang thai. Chỉ có điều sắc mặt của cô ta rất xấu, đặc biệt là lúc cô ta đi đến bên cạnh Phó Tư Thần, cô ta còn hung hăng trừng mắt với anh ta.

“Người phụ nữ của anh với mẹ của cô ta đang ở trong phòng đầu tiên trên lầu đấy, anh lập tức mang bọn họ đi đi, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ.” Đường Vũ Nhu lạnh lùng nói.

Mặc Trì Úy liếc Đường Vũ Nhu với ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó đi lên phòng trên lầu với Lục Tử Thâm.

“Đường Vũ Nhu, cô điên rồi sao?” Phó Tư Thần muốn ngăn lại, nhưng đã không kịp nữa rồi. Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Trì Úy và Lục Tử Thâm đi lên phòng trên lầu thôi.

“Em điên rồi sao?” Đường Vũ Nhu lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt của cô ta vô cùng khó coi khi đối diện với lời quở trách của Phó Tư Thần.

“Cô ta là vợ trước của anh thì sao em có thể để bọn họ ở lại đây được? Phó Tư Thần, anh dằn cái tâm địa gian xảo của anh xuống đi. Nếu như anh dám thông đồng gì với người phụ nữ hèn hạ Đường Tâm Nhan kia, em sẽ… phá đứa con trong bụng đấy.”

Đường Vũ Nhu uy hiếp.

“Cô…”

Nghe thấy lời uy hiếp của Đường Vũ Nhu, sự tức giận trong mắt Phó Tư Thần càng bùng lên mạnh mẽ hơn.

Mặc Trì Úy với Phó Tư Thần đi thẳng lên căn phòng trên lầu 2.

Cửa phòng không đóng nên Mặc Trì Úy không gõ cửa mà đi thẳng vào phòng luôn.

“Anh…” Nhìn thấy Mặc Trì Úy, sắc mặt Đường Tâm Nhan đang ngồi trên ghế sofa trong phòng thay đổi rõ rệt.

Đôi mắt lạnh lùng của Mặc Trì Úy nhìn về phía Đường Tâm Nhan một cách sắc bén.

“Cô cũng can đảm thật đó, thế mà lại dám chạy đến nhà của chồng cũ, Đường Tâm Nhan, có phải là tôi nuông chiều cô quá rồi không?” Mặc Trì Úy đi thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan. Mặc dù anh không làm chuyện gì hết nhưng đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm của anh lại khiến Đường Tâm Nhan dâng lên một dự cảm không tốt trong lòng.

“Mặc Trì Úy, cậu trả người đàn ông của tôi lại cho tôi, cậu là kẻ giết người.”

Lúc Liễu Nguyệt đi từ phòng tắm ra thấy Mặc Trì Úy thì lao đến trước mặt anh như điên, hai tay mạnh mẽ đánh lên ngực anh.

“Mẹ, dừng lại đi.”

Thấy sắc mặt Mặc Trì Úy càng ngày càng âm u, Đường Tâm Nhan vội vàng giữ mẹ cô lại, cô sợ rằng một giây sau nắm đấm của Mặc Trì Úy sẽ đánh lên người mẹ cô mất.

“Nhan Nhan, cậu ta đã giết bố con đấy, cậu ta là kẻ giết người, nghe lời mẹ, ly hôn với cậu ta đi.” Liễu Nguyệt nói với Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi. Sau khi đỡ mẹ cô ngồi xuống ghế sofa rồi mới đi đến trước mặt Mặc Trì Úy.

Cô nhìn chằm chằm vào Mặc Trì Úy với đôi mắt ngấn nước không chút độ ấm nào, qua một lúc lâu, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô mới hé mở.

“Anh cũng đã giết chết bố tôi rồi, Mặc Trì Úy, chúng ta cũng không còn nợ nần gì nhau nữa, xin anh sau này hãy tránh xa cuộc sống của tôi ra một chút, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Còn về chuyện ly hôn, tôi sẽ để luật sự bàn bạc với anh.”

Đường Tâm Nhan vô cùng lạnh nhạt nói.

“Ly hôn?” Nghe thấy hai chữ phát ra từ miệng Đường Tâm Nhan, sắc mặt Mặc Trì Úy lập tức trở nên cực kì phẫn nộ.

“Không có cửa đâu.”

Mặc Trì Úy lạnh lùng nói.

“Mặc Trì Úy, anh… anh buông tôi ra.” Mặc Trì Úy bất ngờ siết chặt cổ tay cô, Đường Tâm Nhan giật mình hét lên.

“Tôi không muốn dùng thủ đoạn ép buộc để mang cô rời khỏi đây, vậy nên cô đừng có ép tôi.”

Giọng nói của Mặc Trì Úy lạnh như một hồ nước lạnh khiến người khác không rét mà run, sởn cả tóc gáy.

“Anh đã giết chết bố tôi rồi thì sao còn đối xử với tôi như vậy nữa? Mặc Trì Úy, anh không phải là người, tôi sẽ không rời khỏi đây với anh đâu, anh… anh buông tôi ra.”

Đường Tâm Nhan cố sức vùng vẫy nhưng vì đang mang thai nên cô cũng không dám làm hành động gì quá mạnh cả.

“Nếu cô còn vùng vẫy như vậy nữa, tôi sẽ không để ý…” Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy áp sát lên tai Đường Tâm Nhan.”Tôi sẽ không để ý mà chuyển mục tiêu lên người mẹ cô đâu.”

Từng câu từng chữ đầy ý uy hiếp của anh khiến sắc mặt Đường Tâm Nhan trắng bệch ngay lập tức, đôi mắt phượng lóe lên ngọn lửa giận dữ mạnh mẽ nhìn thẳng vào anh.

“Sức khỏe mẹ tôi không được tốt, anh đừng có làm hại bà ấy.”

Nghe thấy lời uy hiếp của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan không dám vùng vẫy thêm gì nữa. Trong giọng nói lạnh lùng của cô cũng có chút gì đó cầu xin.

Trên đời này, mẹ cô là người thân duy nhất mà cô quan tâm và yêu thương, cô không thể để mẹ cô chịu bất kỳ tổn thương nào vì chuyện của cô được.

“Muốn tôi không làm hại bà ấy thì cô nhất định phải trở về với tôi. Còn về việc tại sao cô lại xuất hiện ở nhà của Phó Tư Thần thì tôi sẽ điều tra rõ ràng sau.”

Nghĩ đến việc người phụ nữ của mình ở nhà của chồng cũ, đáy mắt Mặc Trì Úy lại bùng lên ngọn lửa ghen tuông, nguy hiểm đang gần kề.

Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu.

“Tôi bị vợ chưa cưới của anh đuổi ra ngoài, đúng lúc mẹ tôi từ làng đến tìm tôi. Sau khi người phụ nữ của anh đuổi tôi ra ngoài thì vứt hết tất cả đồ đạc của tôi đi. Tôi với mẹ tôi không một xu dính túi, cơ thể mẹ tôi lại không thoải mái. Đúng lúc đó lại gặp được Phó Tư Thần, trong tình cảnh tôi cũng không còn cách nào khác đó thì đành phải đưa mẹ tôi tới đây cùng anh ta thôi.”

Đường Tâm Nhan nói.

Mạnh Bạch Chỉ? Quả nhiên là cô ta.

“Chúng ta đi thôi.”

Mặc Trì Úy trực tiếp ôm Đường Tâm Nhan vào lòng, sải bước đi ra khỏi phòng.

Lục Tử Thâm nhận được ánh mắt ra hiệu của anh thì đành cam chịu số phận đến bên cạnh Liễu Nguyệt, cẩn thận đỡ bà đi ra khỏi phòng.

“Mặc Trì Úy, anh muốn đưa cô ấy đi đâu?” Thấy Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan xuống lầu, Phó Tư Thần lập tức chắn trước mặt anh.

Mặc Trì Úy lạnh lùng hừ một tiếng.

“Nếu anh còn dám đến gần người phụ nữ của tôi một cách quá mức nữa thì Phó Tư Thần, tôi sẽ không để ý mà khiến công ty anh hoàn toàn biến mất khỏi thị trường đâu.” Nói xong câu này, Mặc Trì Úy mới ôm Đường Tâm Nhan đi thẳng ra khỏi nhà họ Phó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.