Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 555: Phó Tư Thần hối hận rồi



Mặc Trì Úy nói là làm, chỉ khoảng thời gian nửa tháng đến sẽ luôn nhắm vào công ty của Phó Tư Thần, liên tục cướp đi hết những khách hàng lớn của anh ta.

Điều này khiến công ty Phó Tư Thần lập tức trở thành mục tiêu để các cổ đông lớn trong công ty đánh dẹp, mỗi một khách hàng mất đi, anh ta sẽ phải chịu cổ đông lên tiếng phê phán.

Trong tháng này, mỗi ngày trôi qua của Phó Tư Thần sẽ không hề dễ dàng, hơn nữa Mặc Trì Úy lại đang nhắm vào anh ta không có nghĩa là kết thúc.

Chuyện của công ty Phó Tư Thần đã nhận được thu hút toàn bộ sự chú ý của giới truyền thông, chỉ cần anh xuất hiện trước mặt công chúng sẽ bị bao vây.

Đối diện với những câu hỏi sắc bén của giới truyền thông, Phó Tư Thần chỉ hận không thể đào một cái hố mà chui xuống, anh muốn tránh những phóng viên này, nhưng… nhưng những phóng viên này lại ở khắp mọi nơi.

Khó khăn lắm trợ lý và bảo vệ của công ty mới có thể hỗ trợ anh: “trốn” khỏi vòng vây của các phóng viên.

“Chủ tịch, muốn đi đâu? Đến ngân hàng hay là… hay là về nhà?” Trợ lý ngồi phía trước, dè dặt hỏi.

“Ngân hàng?” Phó Tư Thần hừ lạnh một tiếng.”Mặc Trì Úy đã đánh đòn chào hỏi, cho dù bây giờ tôi đến ngân hàng, mấy tên quản lý đó cũng sẽ tìm cớ để tránh tiếp xúc với tôi, đi cùng chỉ thêm mất mặt mà thôi.”

Phó Tư Thần đau đầu day trán, trong đôi mắt đen láy của anh lóe lên một ngọn lửa giận dữ.

Sát khí toát ra xung quanh anh, khiến trợ lý ngồi phía trước phải kinh hồn bạt vía, run sợ.

“Về nhà.” Nghe thấy yêu cầu của anh, trợ lý nhanh chóng quay đầu lại dặn với tài xế.

Bên ngoài biệt thự vẫn như cũ có rất nhiều phóng viên, nhìn thấy mấy tên này anh hận không thể nào lột da bọn họ, nếu như Phó Tư Thần có con dao trong tay, nhất định sẽ đâm chết tất cả.

“Vào bên cửa sau đi.” Tài xế cẩn thận từng li từng tí tránh đám phóng viên ở cửa trước, lén lút vào cửa sau như một tên trộm.

Đường Vũ Nhu vẫn luôn ngồi trên ghế sô pha đợi, thấy xe Phó Tư Thần đã về, cô lập tức chạy ra.

“Thế nào? Chuyện của công ty đã giải quyết xong chưa? Đã … tìm được cách chưa?” Trên TV Đường Vũ Nhu đã sớm biết được tình hình ở công ty của Phó Tư Thần, Đưỡng Vũ Nhu nóng như lửa đốt, sợ cuộc sống của một mợ chủ sẽ không thể giữ được.

“Biến đi, đồ sao chổi.” Vừa gặp Đường Vũ Nhu, tâm trạng Phó Tư Thần càng thêm khó chịu, sắc mặt liền trở nên u ám.

“Phó Tư Thần, em đang quan tâm anh, anh… anh là đồ không biết điều.”

Đột nhiên bị Phó Tư Thần đẩy ra, Đường Vũ Nhu cũng nổi giận đùng đùng, xông về phía Phó Tư Thần hét lên.

“Nếu không phải tại cô, bây giờ công ty của tôi phải chịu sự trả thù của Mặc Trì Úy sao? Đưỡng Vũ Nhu, sớm biết cô là đồ ngu xuẩn như vậy, ban đầu tôi không nên chia tay Đường Tâm Nhan, vì cô mà vứt bỏ đi một người con gái tốt như vậy, đay là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời của tôi.”

Vẻ kinh tởm hiện trên khuôn mặt, tình yêu anh dành cho Đường Vũ Nhu đã biến mất không chút dấu vết bởi hành động càng ngày càng điên rồ của cô.

“Anh… Anh hối hận đã chia tay với Đường Tâm Nhan rồi sao?”

Những lời của Phó Tư Thần, khiến sắc mặt Đường Vũ Nhu thay đổi rõ rệt, như thể sát muối lên vết thương.

“Đương nhiên, Tâm Nhan là một cô gái tốt như thế, nếu như không phải lúc đầu cô quyến rũ tôi, làm sao tôi có thể sống chung với cô được?”

Lúc nhắc đến Đường Tâm Nhan, khuôn mặt đẹp trai không chút cảm xúc của Phó Tư Thần bất ngờ nở một nụ cười dịu dàng, nụ cười ấy nhưng mũi dao cứa vào người Đường Vũ Nhu.

“Anh… anh dám khinh thường tôi, Phó Tư Thần, anh đối xử với em như vậy sao? Bây giờ tôi đang mang thai con anh, nhưng anh lại vứt bỏ tôi, hôm nay tôi… hôm nay tôi liều mạng với anh.”

Đường Vũ Nhu đã thay đổi vẻ dịu dàng, ưu nhã trước đây, điên cuồng lao vào Phó Tư Thần, lúc này bản chất đanh đá, chanh chua của cô mới thể hiện rõ ràng ra.

“Đường Vũ Nhu, cô điên rồi.”

Đột nhiên Đường Vũ Nhu kéo cà vạt anh, sắc mặt Phó Tư Thần liền trở nên tối sầm.

Anh càng bực mình hơn, không muốn đôi co với Đường Vũ Nhu, xô mạnh cô xuống ghế sô pha.

“Nếu không muốn ở lại đây nữa thì cút đi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.”

Nói xong câu đó Phó Tư Thần đi thẳng lên lầu.

Nhìn bóng lưng vô tình của Phó Tư Thần, vẻ mặt Đường Vũ Nhu tái nhợt đi, nhớ lại vừa nãy anh mới khen Đường Tâm Nhan xong, lòng đồ kỵ, ganh ghét nháy mắt đã bủa vây lấy cô.

Nửa tiếng sau, Đường Vũ Nhu đến nhà họ Mặc.

“Mợ chủ, có chị của mợ muốn gặp ạ.”

Người giúp việc đến trước mặt Đường Tâm Nhan, nhỏ giọng báo cáo.

Vừa mới dỗ con trai ngủ xong, Đường Tâm Nhan đang tựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi, không ngờ rằng mình lại nhận được tin này.

Đường Vũ Nhu đến tìm mình làm gì?

Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày, vốn dĩ cô muốn bảo người giúp việc đuổi Đường Vũ Nhu đi, nhưng bây giờ cô quá hiểu tính nết của Đường Vũ Nhu, một khi mình không gặp cô ta, cô ta nhất định sẽ không từ bỏ.

“Để chị ấy vào đi.”

Người giúp việc nhanh chóng xoay người rời đi, không tốn nhiều sức đã đưa Đường Vũ Nhu vào phòng khách.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô đến nhà họ Mặc, nhưng lúc nhìn thấy xung quanh được trang hoàng lộng lẫy, cô mới ngập ngưỡng mộ và đố kỵ với Đường Tâm Nhan người con gái đáng ghét này, cô sống trong biệt thự hệt như một lâu đài.

Trời ơi, cô có bị mù không thế? Thế mà khiến cho người phụ nữ này nhận được những điều tốt nhất như vậy, còn mình bây giờ lại…

“Đường Vũ Nhu, lá gan cô lớn thật, sau khi hại tôi còn dám xuất hiện trước mặt tôi, cô thật sự cho rằng Đường Tâm Nhan tôi không dám làm gì cô sao?”

Đối với lời đe dọa này của Đường Tâm Nhan, Đường Vũ Nhu hoàn toàn không để ý đến, cô quyến rũ vén tóc ra sau tai.

“Đường Tâm Nhan, chị cũng là chị của em, hơn nữa bây giờ chị còn đang có thai, nếu như em dám làm tôi bị thương, vậy thì chính là một người hai mạng đó.”

Đường Vũ Nhu kiêu ngạo nhìn Đường Tâm Nhan.

Khi thấy sợi dây chuyền cao cấp Đường Tâm Nhan đang đeo trên cổ, là phiên bản giới hạn, trên thế giới rất hiếm có loại dây này, khiến cô ta lòng tham không đáy của cô ta nổi lên.

“Dây chuyền của cô ở đâu ra vậy?”

Đường Vũ Nhu xông đến trước mặt Đường Tâm Nhan, nếu như đây không phải là nhà họ Mặc, có lẽ cô đã xông đến lôi sợi dây đó xuống.

Cô không hề xa lạ gì với sợi dây chuyền này, ban đầu trong một buổi đấu giá, mình đã năn nỉ Phó Tư Thần nửa tiếng đồng hồ, hy vọng anh ta có thể ra một cái giá cao để lấy được vòng cổ này, thế nhưng… thế nhưng cuối cùng ngay đến cả hình dáng cũng không nhìn thấy.

Đường Tâm Nhan cười nhạt, nợ một nụ cười đầy quyến rũ mê hoặc lòng người, lại thêm một chút gợi cảm.

“Có liên quan gì… đến cô sao?”

Đường Tâm Nhan mỉm cười hỏi, trong ánh mắt cô hiện lên một tia châm chọc.

“Cô… em bán sợi dây đó cho chị được không? Chị có thể đưa tiền cho em, Tâm Nhan, mình là chị em, sẽ không từ chối yêu cầu của chị có phải không?”

Đường Vũ Nhu ngồi xuống bên cạnh Đường Tâm Nhan, thân thiết ôm lấy cánh tay của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.