Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 560: Lại xảy ra mâu thuẫn



Phó Tư Thần ngàn vạn lần không ngờ tới, mình lại bị một người con gái luôn dịu dàng như Đường Tâm Nhan từ chối.

Chết tiệt, nếu như không phải là Đường Tâm Nhan ngốc nghếch kia thì bây giờ làm sao mình phải suy bại như thế này, bị Mặc Trì Úy chơi những đòn sấp mặt đến mức này?

Đường Tâm Nhan bắt xe về lại biệt thự, đã một ngày cô không ăn gì, lúc về nhà miễn cưỡng ăn một bát cháo.

“Cô ơi, cô sao vậy? Cơ thể không khỏe sao? Có cần đi bệnh viện không?”

Lúc Tiểu Nghê nhìn thấy Đường Tâm Nhan về, lập tức chạy đến bên cô.

“Không sao, cô ngủ một lát, có việc gì thì cứ gọi cô, biết chưa?” Đường Tâm Nhan ngồi xổm xuống trước mặt Đường Tâm Nhan, dịu dàng nhìn cậu bé.

“Vâng ạ, đợi đến lúc bố về, con sẽ lên phòng gọi cô.”

Đường Tâm Nhan làm một động tác “OK”, sau đó quay về phòng.

Tối qua cô bị mất ngủ, vừa mới nằm xuống giường không bao lâu, liền thiếp đi, chẳng qua chỉ là trong giấc ngủ, hàng lông mày của cô vẫn nhíu lại.

Có lẽ vì đã ngủ được một giấc, nên lúc tỉnh lại, cảm thấy toàn bộ sức lực đã được hồi phục lại.

Trời tối rồi?

Nhìn thấy màn đêm bên ngoài, Đường Tâm Nhan giật mình, không ngờ mình lại ngủ một giấc lâu như vậy.

Đường Tâm Nhan bước xuống giường, đến bên cửa sổ, thấy xe của Mặc Trì Úy vẫn không có ở trong sân, trong lòng cô không khỏi có chút thất vọng.

“Mợ chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong, bây giờ cô có muốn ăn không ạ?” Giọng người giúp việc vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan thở dài, bước ra ngoài.

“Cô mau lại đây, hôm nay thím Vương làm rất nhiều món cô thích nè.” Vừa bước xuống nhà ăn, bên tai đã thấy tiếng Tiểu Nghê véo von.

“Được, cô nhất định ăn sẽ ăn thật nhiều.”

Đường Tâm Nhan ngồi xuống bên cạnh Tiểu Nghê, ân cần giúp bé ngồi lên ghế.

“Bố có gọi điện về, tối nay có việc, cho nên không về, ngủ lại công ty.”

Cắn một miếng sườn sào chua ngọt, Tiểu Nghê bắt đầu nói cuyện.

Không về sao? Ngủ lại công ty?

Hàng lông mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại, vốn dĩ có chút thèm ăn, nhưng lúc nghe thấy những lời này, đột nhiên không mất hết khẩu vị.

Chỉ đơn giản ăn vài miếng cô đã buông đũa xuống.

“Chăm sóc Tiểu Nghê cho tốt.”

Đường Tâm Nhan dặn dò với người giúp việc bên cạnh, sau đó quay người rời khỏi nahf ăn.

Vì Mặc Trì Úy không về, Đường Tâm Nhan bắt đầu suy nghĩ lung tung, thậm chí có lúc còn nghĩ đến cảnh Mặc Trì Úy thân mật ôm ấp người phụ nữ kia.

Khi hình ảnh hiện lên trước mắt cô, Đường Tâm Nhan đã hung hăng tự táng cho mình một bạt tai.

Đường Tâm Nhan, mày là vợ của anh ấy, sao có thể nghi ngờ chồng mình như thế được? Mày điên rồi sao?

Trong lòng Đường Tâm Nhan không yên tâm, liền điện cho Mặc Trì Úy.

Chuông điện thoại vang lên một lúc, giọng nói trầm thấp như tiếng càng violon vang lên bên tai cô.

“Sao thế? Có chuyện gì?”

Nghe thấy giọng Mặc Trì Úy, cuối cùng Đường Tâm Nhan mới thở phào nhẹ nhỏm.

“Anh vẫn đang ở công ty sao? Ăn tối chưa?” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói.

“Ăn rồi, đang xem tài liệu.” Mặc Trì Úy còn chưa nói xong, Đường Tâm Nhan liền nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng phụ nữ.

“Úy, đây là tài liệu anh cần.”

Đột nhiên nghe thấy tiếng phụ nữ, trong lòng Đường Tâm Nhan hẫng đi một nhịp, chắc sẽ không phải là người phụ nữ xịt nước hoa kia chứ?

“Có ai đang bên cạnh anh sao?”

Đường Tâm Nhan cẩn thận hỏi.

“Là khách hàng, đang bàn công việc, Tâm Nhan, anh đang bận, cúp mát trước nhé.” Mắc Trì Úy nói.

“Thế… thế vâng ạ, anh phải chú ý nghỉ ngơi đo.”

Vẻ mặt Đường Tâm Nhan đầy thất vọng, nhưng vẫn cúp máy.

Đêm này, Đường Tâm Nhan lại mất ngủ, mãi đến sáng cô mới chợp mắt được. Trong cơn mơ màng, dường như Đường Tâm Nhan nghe thấy tiếng mở cửa.

Chẳng lẽ anh ấy về sao?

Đường Tâm Nhan lập tức mở mắt ra, vội vàng ngồi dậy.

“Anh về lúc nào thế?”

Thấy Mặc Trì Úy đang thay quần áo, Đường Tâm Nhan liền xuống giường, chạy đến ôm anh từ phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp áp vào bóng lưng anh.

“Tâm Nhan, anh còn nhiều việc phải xử lý, cho nên về thay đồ rồi đi lại ngay.”

Mặc Trì Úy từ từ đẩy Đường Tâm Nhan ra, mỉm cười nhìn cô.

“Gần đây công ty nhiều việc như thế khiến anh đến ngay cả thời gian ở nhà cũng không có sao?”

Lúc Đường Tâm Nhan nghe thấy câu này của Mặc Trì Úy, vẻ mặt rất thất vọng.

“Có thể phải bận một thời gian, cho nên khoảng thời gian này anh rất ít khi về nhà, em tự chăm sóc tốt cho bản thân mình nhé.”

Mặc Trì Úy cài lại nút áo sơ mi.

“Có phải anh ở với người phụ nữ đó cả đêm không?” Lúc Đường Tâm Nhan cầm áo sơ mi của Mặc Trì Úy đưa cho người giúp việc, lại ngửi thấy thoang thoảng mùi hương đó, điều này khiến cô không thể không chế được bản thân nữa, lơn tiếng với Mặc Trì Úy.

“Tâm Nhan, em có biết mình đang nói cái gì không?” Mặc Trì Úy nhíu mày, đôi mắt chim ưng đào hoa đó lóe lên một tia lạnh lùng.

Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.

“Bản thân em đang nói cái gì, đương nhiên em biết chứ, nói đi, người phụ nữ đó là ai? Nếu như hôm này không nói rõ thì em… thì em sẽ không cho anh đi.”

Đường Tâm Nhan nói xong liền chạy thẳng đến cửa chặn lại, thể hiện rõ sẽ không cho Mặc Trì Úy bỏ đi.

Mặc Trì Úy hít sâu một hơi, tối qua anh làm việc cả một đên, thật rất mệt mỏi, thế nhưng có một cuộc họp online quốc tế sắp tổ chức, vì vậy nửa tiếng nữa anh phải gấp rút có mặt ở công ty.

“Nói đi, người phụ nữ đó là ai, anh và cô ta có phải… có phải đã quan hệ với nhau rồi hay không?”

Đường Tâm Nhan lớn tiếng hỏi, mùi hương trên người Mặc Trì Úy, khiến cô vô cùng bất an, đặc biệt là từ sau khi sinh con cô còn chưa lấy được vóc dáng, nên đã không còn tự tin nhưu xưa.

“Vợ à, bây giờ anh đang có một cuộc họp rất quan trọng sắp bắt đầu, cho nên có chuyện gì, đợi anh về nhà rồi nói được không.”

Mặc Trì Úy kiên nhẫn nói.

“Không được, phải nói cho rõ ràng đi, nếu không anh đừng hòng rời đi.”

Vẻ mặt và đôi mắt long lanh của Đường Tâm Nhan lóe lên vẻ kiên quyết.

“Em… em không phải là người phụ nữ vô lý như thế.” Đường Tâm Nhan khăng khăng không đồng ý, khiến Mặc Trì Úy cũng dần dần mất đi vẻ kiên nhẫn.

“Mặc Trì Úy, anh… anh hung dữ với em?”

Đột nhiên nghe thấy Mặc Trì Úy lớn tiếng quở trách mình, Đường Tâm Nhan càng cảm thấy tủi thân, những giọt nước mắt của cô như hạt ngọc lăn dài.

Thấy khuôn mặt đáng thương của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy bày ra vẻ mặt bất lực.

“Anh hứa với em, sau khi kết thúc cuộc họp, sẽ mau chóng quay về.” Sau khi Mặc Trì Úy nói xong, liền vội vàng đẩy Đường Tâm Nhan ra, bước vội ra khỏi phòng.

Anh nóng lòng muốn rời đi nên không nhận ra rằng, mình đã dùng lực quá mạnh, lúc anh đẩy Đường Tâm Nhan ra đã khiến cô ngã xuống đất.

Nhìn cánh tay bầm dập vì cú ngã vằ nãy, nước mắt trên mặt Đường Tâm Nhan không ngừng tuôn rơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.