Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 561: Đau đớn và tuyệt vọng



Sau khi đã xử lý vết thương trên cánh tay, Đường Tâm Nhan không còn cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào nữa, nhưng cô lại thấy tim mình dường như vỡ vụn, đau thấu xương tủy, lan ra khắp cơ thể với tốc độ rất nhanh, khiến cô nhận thấy như máu huyệt cả người nhất thời đông cứng lại.

Một người đàn ông phản bội sau lưng mình, thì mình có cần phải ở lại bên cạnh anh ta không?

Cảm giác đau đớn, tuyệt vọng khi Mặc Trì Úy xô ngã mình bao trùm lấy Đường Tâm Nhan.

Ngay lập tức một suy nghĩ thoáng xẹt qua trong đầu cô.

Mình có thể bỏ đi, nhưng con thì sao? Đứa nhỏ phải làm thế nào đây? Mình có thể mang lại cho thằng bé một cuộc sống tốt hơn hay không?

Nghĩ đến cậu con trai quý giá, Đường Tâm Nhan bật khóc.

Mãi đến khi bên tai nghe được tiếng của con, Đường Tâm Nhan mới thoát ra khỏi mớ suy nghĩ của mình, cô nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt tên mặt, chạy đến phòng con.

Thấy người giúp việc đang dỗ cục cưng, nhưng vỗn dĩ bình thường bé rất ngoan, hôm nay sao lại khóc đến như vậy, điều này khiến Đường Tâm Nhan vội bước đến, bế bé từ tay người giúp việc.

Có lẽ ngửi thấy được mùi hương quen thuộc của mẹ trên người Đường Tâm Nhan, đứa bé khóc mãi không chịu nín được ôm vào lòng, liền không quậy nữa, ngược lại khuôn mặt dễ thương của bé còn nở một nụ cười.

Ngay cả người giúp việc đứng bên cạnh thấy cảnh này cũng vô cùng kinh ngạc.

“Cô đi nghỉ ngơi một lát đi, để tôi chăm sóc đứa nhỏ,” Thấy dáng vẻ người giúp việc toát mồ hôi hột vì đứa bé khóc mãi, Đường Tâm Nhan cười nói.

“Tôi đi pha sữa cho cậu chủ nhỏ.”

Người giúp việc xoay người rời đi.

Đường Tâm Nhan ôm con, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, không cần phải đung đưa, cục cưng cứ luôn mỉm cười nhìn cô.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gần giống với Mặc Trì Úy, trong lòng Đường Tâm Nhan cảm thấy vô cùng chua xót. Nếu như để đứa bé lại, sẽ là điều đúng đắn nhất, quyết định tốt nhất cho anh, thế nhưng… mình thật sự nỡ lòng sao?

Vẻ mặt tươi cười của đứa bé khiến trong lòng Đường Tâm Nhan càng thêm luyến tiếc, thế nhưng… thế nhưng bảo bản thân mình phải giả bộ như không nhìn thấy chuyện gì, cứ như thế mà ở lại bên cạnh anh ta sao?

Đường Tâm Nhan không biết như thế nào mới phải, chỉ có thể nhìn chằm chằm cục cưng của mình, mãu đến khi người giúp việc mang sữa đến, Đường Tâm Nhan mới giao đứa bé cho cô.

Sau khi bú sữa xong, đứa nhỏ đã ngủ say, Đường Tâm Nhan cũng xoay người rời khỏi phòng con.

Về lại phòng mìn, vội vàng thu dọn hành lý với tốc độ nhanh nhất, nhưng… nhưng lúc chuẩn bị bỏ đi, cô lại mất đi hết can đảm để bước ra khỏi phòng.

Đường Tâm Nhan muốn tát cho mình một tai thật mạnh.

“Ting…” Đột nhiên tiếng chuông điện thoai vang lên, khiến khuôn mặt Đường Tâm Nhan lộ ra một tia vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ, thể là anh ấy gọi đén? Muốn xin lỗi mình sao?

Đường Tâm Nhan hớn hở chạy về phía bàn, cầm điện thoại lên.

Không phải anh ấy, nhìn thấy không phải số điện thoại của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan hơi thất vọng. Cô nghĩ thèm suy nghĩ liền cúp máy.

Điều khiến Đường Tâm Nhan không ngờ đến đó là điện thoại lại vang lên lần nữa. Vốn dĩ tâm trạng của cô đang rất bực bội nên sắc mặt càng khó coi hơn.

Điện thoại cứ reng mãi, nét mặt Đường Tâm Nhan càng trở nên xấu xí.

Không còn cách nào khác, Đường Tâm Nhan không muốn bị tiếng chuông điện thoại làm phiền, không thể không phục mình, cô ấn nút trả lời.

“Tâm Nhan, là tôi, tôi là Nhiễm Nhiễm đây.” Vừa nghe máy là đã vang lên bên tai Đường Tâm Nhan giọng nói đầy vui sướng nhưng lại có chút uể oải.

Đột nhiên nghe thấy giọng của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan giật mình.

“Nhiễm Nhiễm, cô… không phải cô đang ở với Trì Chi Hành sao? Hôm nay sao có thời gian gọi cho tôi vậy?” Đường Tâm Nhan hơi lo lắng hỏi.

“Tôi… tôi về nước rồi.” Một lúc sau, giọng nói của Cố Nhiễm Nhiễm mới một lần nữa vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.

“Cô về nước rồi? Bây giờ đang ở đâu? Có phải cô vẫn ở nhà chỗ cũ đúng không? Để tôi đến thăm cô.”

Nghe được tin chị em tốt của mình về nước, Đường Tâm Nhan vui sướng lạ thường.

“Tôi không ở đó nữa, Tâm Nhan, bây giờ tôi đang ở khách sạn, cô đến khách sạn gặp tôi nhé, nhưng… nhưng nhất phải chú ý phía sau, đừng để người khác theo dõi cô, nhất định nhớ cho kỹ, tôi sẽ gửi địa chỉ khách sạn cho cô.”

Đường Tâm nha chưa kịp phản ứng gì cả thì Cố Nhiễm Nhiễm đã cúp máy.

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Thấy điện thoại đã ngắt két nối, trong lòng Đường Tâm Nhan nghi ngờ.

Nhưng địa chỉ của khách sạn Cố Nhiễm Nhiễm đã rất nhanh được gửi đến trong điện thoại của Đường Tâm Nhan.

Ghi nhớ địa chỉ, Đường Tâm Nhan làm theo lời dặn của Cố Nhiễm Nhiễm, xóa tin nhắn đi, sau đó mang theo túi xách, rời khỏi phòng.

“Mợ chủ, cô muốn đi đâu vậy? Có cần chuẩn bị xe không ạ?”

Thấy Đường Tâm Nhan mang túi xách xuống lầu, người giúp việc đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng hỏi.

“Không cần đâu, tôi đi ra ngoài đi dạo, lát nữa sẽ về.” Đường Tâm Nhan trả lời qua loa tồi rời khỏi biệt thự.

Cô lập tức leo lên xe taxi, theo căn dặn của Cố Nhiễm Nhiễm, cô hướng dẫn tài xế chạy hai vòng rồi sau đó mới đến địa chỉ khách sạn mà Cố Nhiễm Nhiễm đang ở.

Cẩn thận quan sát xung quanh, chắn chắn rằng không có ai theo dõi, Đường Tâm Nhan mới theo tin nhắn đã gửi đến phòng 1010.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Cố Nhiễm Nhiễm ở trong phòng, vội ra mở cửa, xác nhận chỉ có một mình Đường Tâm Nhan đến, cô lập tức mở cửa, sau đó nhanh chóng kép Đường Tâm Nhan vào trong.

“Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này? Chúng ta làm nhiệm vụ đặc biệt sao?” Đột nhiên bị kéo vào trong, Đường Tâm Nhan giật nảy mình, nhưng nhìn thấy người chị em tốt đã lâu ngày không gặp, cô vẫn vui vẻ ôm chặt lấy Cố Nhiễm Nhiễm vào lòng.

“Không có ai theo dõi cô chứ?” Cố Nhiễm Nhiễm cẩn thận hỏi.

Thấy dáng vẻ nghiêm trọng của cô, Đường Tâm Nhan cảm thấy có chuyện gì đó không đúng cho lắm.

“Không có, tôi đã quan sát rất tỉ mỉ, chắc chắn không có người theo dõi.”

Nghe thấy câu trả lời vô cùng chắn nịch này, Cố Nhiễm Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nhiễm Nhiễm… sao đột nhiên cô lại về nước? Trì Chi Hành có phải không biết cô đã về nước không?” Theo hiểu biết của cô về Cố Nhiễm Nhiễm thì phản ứng này của cô ấy thật sự khiến Đường Tâm Nhan chỉ có thể đoán được như vậy.

Nghe thấy ba chữ “Trì Chi Hành”, sắc mặt của Cố Nhiễm Nhiễm lập tức tái nhợt.

“Cô sao vậy? Xảy ra mâu thuẫn gì với Trì Chi Hành sao?”

Lúc Đường Tâm Nhan thấy vẻ mặt xanh xao của Cố Nhiễm Nhiễm, vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô, lo lắng hỏi.

Khoảng thời gian lúc trước mình biết được từ Mặc Trì Úy rằng mối quan hệ của bọn họ phát triển nhảy vọt, hơn nữa không phải đã giải quyết hết hiểu lầm rồi sao? Bây giờ sao vậy?

“Tâm Nhan, tôi định bỏ đi, lần này về nước muốn thăm cô, có lẽ cũng là lần cuối chúng ta gặp nhau.” Cố Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu, vẻ mặt đầy nghiêm túc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.